Chương 80: (Vô Đề)

Bóng đêm mơ hồ, 4 giờ sáng nơi rừng cây chốn biên cảnh là sự yên lặng và sâu hun hút.

Ngẫu nhiên có gió thổi qua phát ra tiếng vang sàn sạt nho nhỏ, bên trong đêm tối có loại cảm giác tịch liêu khó nói thành lời. Đây là một ngôi làng nhỏ yên tĩnh nơi biên giới, ban ngày nhìn thì thấy bình thường. Nhưng vào ban đêm sẽ thấy, vậy mà lại có người ở trong trại đi tới đi lui. 

Giống như đang tuần tra.

Nhậm Tống mang theo người len lén tiếp cận. 

Nhưng khi người dò đường phía trước trở về thì lắc đầu: "Không được."

"Tại sao lại không được?" Mắt thấy đã sắp tóm được đại bản doanh đối diện mà lại không thể đột kích tiến lên, Nhậm Tống lập tức sốt ruột hỏi. 

Người dò đường nhìn thoáng qua rồi thở dài một tiếng: "Khu cài mìn."

Nhậm Tống nhất thời hít hà một hơi.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía hàng rào nhỏ cách đó không xa, khó trách hôm nay lúc Phật Vực gọi điện thoại cho Tần Lục Trác lại không sợ bị tìm ra được vị trí của mình. 

Nơi này không chỉ dễ thủ khó công, phía trước còn có một mảnh toàn là mìn.

Người bên trong thì biết cách tránh khỏi khu cài mìn nhưng người ngoài nếu muốn mạnh mẽ xông vào tất nhiên là thất bại.

Tần Lục Trác đến gần, đêm nay anh theo đến đây. Trong lúc anh nhìn vào khu trại thấp thoáng ánh đèn trong màn đêm, thấp giọng hỏi: "Khu cài mìn lớn tới cỡ nào, có thể phân biệt rõ ràng được không?"

Từ Cương lắc đầu, nói nhỏ: "Tôi đoán khu cài mìn dày đặc lắm, nếu cứ cứng rắn tiến lên là không có khả năng."

Nhậm Tống nhìn nơi cách đó không xa.

Hắn là chỉ huy của lần hành động này nên hắn biết, tất cả mọi người đều đang chờ hắn hạ mệnh lệnh. 

Vì thế nên hắn vẫy vẫy tay, thấp giọng nói: "Nếu không có cách nào tránh khỏi khu cài mìn thì chúng ta chỉ có thể lui lại."

Cuối cùng, bọn họ vẫn chọn cách rút về.

Tuy nhiên, Nhậm Tống còn phái hai người ở lại chỗ này để giám sát hướng đi của bọn chúng. Ngày mai chính là lúc trao đổi con tin theo lời Phật Vực, chỉ cần bọn chúng rời đi thì người giám thị bên này sẽ nhìn thấy. 

Những người khác bất lực trở về, tất nhiên trong lòng rất bực bội.

Thế nhưng Nhậm Tống nhìn bọn họ, an ủi nói: "Tuy rằng đêm nay không thể cứu người được nhưng tôi tin vào lần hành động ngày mai, nhất định các anh em có thể toàn thắng. Cho nên bây giờ tất cả mọi người đi nghỉ ngơi, chúng ta phải dưỡng đủ tinh thần."

Các đội viên đều gật đầu. 

Ngày hôm sau, lúc Phật Vực lại gọi điện thoại một lần nữa thì Tần Lục Trác nhận máy. 

Phật Vực nhìn đội ngũ bên ngoài đã tập kết xong thì nhếch khoé miệng, trầm giọng hỏi: "Tần Lục Trác, mày đã chuẩn bị chưa?"

"Nguyễn Minh Hằng, mày đã chuẩn bị chưa?"

Tần Lục Trác cũng hỏi ngược lại y như vậy.

Minh Hằng không ngờ Tần Lục Trác sẽ gọi thẳng tên mình, hắn có chút cảm khái, nói: "Cả đời này của tao, đây là lần đầu tiên nghe người khác gọi như vậy."

Hắn họ Nguyễn nhưng cha vì muốn bảo vệ hắn nên vẫn luôn bắt hắn theo họ mẹ.

Thậm chí, khi ở trong đại trạch Nguyễn gia, lúc còn niên thiếu thì hắn là Tam thiếu gia rất hiếm khi xuất hiện, sau khi lớn lên, hắn chính là Phật Vực bí ẩn. 

Nhiều năm trôi qua như thế, hắn vẫn luôn phải sống trong bóng tối. 

Có lẽ chỉ có lúc ở Mỹ, hắn mới sống thoải mái được một tí. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!