Chương 8: (Vô Đề)

Úy Lam ngẩng đầu liền thấy Tần Lục Trác đứng dưới thân cây, vẻ mặt ngờ vực nhìn chằm chằm cô.

Những đứa trẻ phía dưới chịu không nổi mà hỏi: "Chị ơi, mèo con sao rồi?"

"Có phải nó bị thương không?."

"Ai da, nó còn không kêu nữa, nhất định là rất đau rồi."

"Chị mau cứu mèo con đi."

Giờ phút này, Úy Lam ngồi ở trên cây, nghiễm nhiên đã thành chúa cứu thế, giống như chỉ cần cô thổi một hơi, mèo con trong lòng liền có thể khỏi.

Đến khi có một đứa bé thấy cô chậm chạp mãi không chịu xuống dưới, rốt cuộc hỏi: "Có phải chị không dám xuống dưới không?"

Bây giờ thì những đứa trẻ khác cũng ý thức được, dù sao cái cây này rất cao.

Cũng may có cô bé nhìn Tần Lục Trác đứng bên cạnh, cố gắng lấy dũng khí, yếu ớt hỏi: "Chú ơi, chú có thể giúp một tay đưa chị gái kia xuống được không?"

Tần Lục Trác nhất thời yên lặng.

Thân hình anh cao lớn, bé gái đứng bên cạnh khó khăn lắm mới đến eo anh. Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn kia, đôi mắt to tròn ngây thơ.

Cuối cùng, anh duỗi tay xoa đầu bé gái.

Vẻ mặt không khỏi dịu dàng. 

"Chị gái này nếu có thể tự mình leo lên, cũng có thể tự mình xuống."

Chỉ là nói xong, chính anh cũng cảm thấy buồn cười.

Vì cứu mèo, tự mình trèo cây?

Cô ấy cũng thật giỏi.

……

Úy Lam ngồi ở trên cây, nghe thấy giọng nói kia, nhất thời nở nụ cười.

Cô cúi đầu vuốt ve tiểu gia hỏa trong lòng.

Con mèo toàn thân trắng như tuyết, mềm mại lại thoải mái, vừa thấy liền biết thường ngày được nuôi dưỡng rất tốt.

Cô cười nhẹ nói: "Đây chính là mèo của anh, tôi là vì cứu nó mới trèo lên, chẳng lẽ anh không chịu trách nhiệm với tôi?"

Thực ra Úy Lam định nói, anh phải chịu trách nhiệm với tình huống hiện tại của cô, ai ngờ vừa nói xong mới chú ý đến ý nghĩa khác của lời nói.

Vì thế, cô gái ở trên cây và người đàn ông ở phía dưới đều hơi giật mình.

Tần Lục Trác nhíu mày nhìn cô, một lát sau, anh bình tĩnh hỏi: "Mèo của tôi? Lại là suy luận của cô."

Tần Tiểu Tửu bình thường đều ở nhà, chỉ là mấy ngày nay anh không rảnh, gửi ở bệnh viện thú cưng nuôi hai ngày, hôm nay vừa mới đón về liền vui vẻ chạy đi, lại bị đứa bé đem đi mất.

Ngay cả người trong công ty anh cũng không biết, anh có nuôi một con mèo.

Úy Lam tiếp tục vuốt ve sống lưng mèo con, dường như đã khiến nó thoải mái, tiểu gia hỏa liền nhẹ nhàng kêu hai tiếng.

Tần Lục Trác nghe thấy hai bên thái dương hơi giật.

Cái đồ bạch nhãn lang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!