Chương 78: (Vô Đề)

Sáng sớm, trên bàn cơm Uý gia hiếm khi đông đủ như thế. Tối hôm qua, Uý Kiến Huân hơn nửa đêm mới về tới nhà, thế nhưng sinh hoạt của ông đều rất có quy luật nên dù tối qua về trễ, lúc này vẫn đúng giờ xuất hiện trên bàn cơm. 

Uý Nhiên thoạt nhìn đã tỉnh rượu, mái tóc xoã dài, mặc một thân váy len liền thân trông vừa gần gũi lại vừa thanh nhã. 

Cô ngồi an tĩnh nơi đó, Phó Chi Hành ngồi kế bên chỉ thấy cô uống có nửa ly sữa bò bèn quan tâm hỏi: "Buổi sáng em chỉ ăn nhiêu đó thôi sao?"

Hắn vừa nói như vậy thì cả bàn người đều đồng loạt nhìn về phía Uý Nhiên. 

Vốn dĩ trong lòng Uý Nhiên có tâm sự, thấy hắn nhất định muốn dạy dỗ mình nên nhất thời có chút bực bội, nói: "Chuyện này liên quan gì tới anh, tự anh ăn nhiều một chút không phải được rồi sao."

… …

Đừng nói là Uý Lam cảm thấy ngạc nhiên, ngay cả hai người Uý Kiến Huân và Nghiêm Phong đều không nhịn được mà liếc qua cô ấy. 

Không biết giữa Uý Nhiên và Phó Chi Hành ngầm giao hẹn thế nào nhưng trước mặt người khác thật sự có thể dùng bốn chữ "vợ chồng mẫu mực" để hình dung. Đương nhiên, loại mẫu mực này chưa chắc là điều mà hai người mong muốn. 

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Uý Nhiên không chút do dự mà giận dỗi Phó Chi Hành. 

Thế nên Nghiêm Phong liền nói ngay: "Uý Nhiên, con không được nói như thế với Chi Hành."

Vẻ mặt bà nghiêm túc, lộ ra sự không đồng ý. 

Làm mẹ, bà tất nhiên hướng về con gái mình nhưng Uý Nhiên lại vô cớ phát giận trước mặt mọi người, bà cũng phải để ý đến mặt mũi con rể chứ. 

Uý Nhiên trợn mắt lên, ai ngờ Phó Chi Hành bên cạnh lại cười phì một tiếng, còn làm trò trước mặt mọi người, duỗi tay nhéo vành tai Uý Nhiên một cái: "Cho dù cáu kỉnh với anh thì em cũng không nên ngược đãi dạ dày của mình như vậy chứ."

Phó Chi Hành cười như vậy khiến không khí căng thẳng trên bàn cơm giảm đi một ít.

Gánh nặng trong lòng Nghiêm Phong được gỡ bỏ, bà vẫn dặn dò: "Hôm nay nhà có khách, nếu con và Chi Hành có xích mích nhỏ nào thì về nhà giải quyết. Không được làm hỏng chuyện vào lúc này."

Phó Chi Hành làm con rể ngoan, tất nhiên là nghe lời. 

Hắn lập tức nói: "Mẹ còn không hiểu Uý Nhiên hay sao, mấy chuyện lớn thì cô ấy chưa bao giờ hàm hồ đâu ạ."

Tuy Uý Kiến Huân nãy giờ chưa nói câu nào nhưng khi nghe lời này, ông vẫn gật đầu: "Chi Hành nói câu này không sai, Nhiên Nhiên quả thật không hồ đồ trong chuyện lớn đâu."

Những lần họp thường niên trong công ty trước đây, Uý Nhiên chính là người nổi bật nhất. 

Năm nay, cô nắm quyền bộ phận tài vụ, ra mắt một hệ thống tài chính hoàn toàn mới trong tập đoàn, hơn nữa đã tiến hành cuộc điều chỉnh cơ cấu tiền lương khá lớn trong công ty, đây chính là tác dụng quan trọng nhất của hệ thống tài chính trong bộ tài vụ. 

Ngay cả mấy ông già bảo thủ trong tập đoàn cũng đều không nhịn được mà khen ông biết cách dạy con. 

Sau khi ăn xong bữa sáng, Uý Lam chuẩn bị lên lầu thì đã bị Uý Nhiên giữ chặt lại từ phía sau, cô trực tiếp kéo lấy bàn tay Uý Lam đặt vào lòng bàn tay mình, cười nhẹ, hỏi: "Cầu hôn rồi?"

Thật ra thì chiếc nhẫn trên ngón trỏ của cô không dễ thấy. 

Thẩm mỹ của Tần Lục Trác và Uý Lam khá giống nhau, huống chi ý nghĩa lớn nhất của chiếc nhẫn này chính là ở chỗ Tần Lục Trác tự tay làm ra, thế nên Uý Lam rất thích nó. 

Uý Nhiên săm soi hết nửa ngày, lúc này mới nói: "Chiếc nhẫn này khá đơn giản."

"Là Tần Lục Trác tự tay làm đấy."

Rõ ràng là không có ý khoe khoang nhưng lúc này nói như vậy thì lại có cảm giác đó. 

Uý Nhiên buồn cười nhìn cô: "Quả thật là anh ta làm?"

Uý Lam nhướng mày. 

Không tin hử?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!