"Tam gia, cậu ở bên này án binh bất động lâu như vậy, đại thiếu gia bên kia đã ngo ngoe rục rịch rồi." Nguyễn Dũng cất lời khuyên ở bên kia đầu điện thoại.
Minh Hằng ngồi trên ghế, hơi xoay ghế ra sau lưng, phía sau là cửa sổ sát đất của thư phòng, bầu trời đêm đen nhánh bên ngoài kia đầy ánh sao lấp lánh. Thật ra, bầu trời đêm ở Bắc Kinh không cao cũng không xa, ít nhất là kém hơn so với Việt Nam.
Nhưng anh ta vẫn luôn không cảm thấy mình là người Việt Nam.
Anh ta sinh ra ở Tô Châu, từ nhỏ ở bên cạnh ông bà ngoại, vả lại, cha của anh ta tuy là người Việt Nam nhưng lại mang dòng máu Trung Quốc chính thống nên tự sâu thẳm trong lòng, mình chính là người Trung Quốc.
Nếu không phải vì muốn báo thù cho cha, hắn sẽ không đụng tới sản nghiệp của gia tộc.
Những chuyện dơ bẩn kia.
Một chút anh ta cũng không muốn dính vào.
Minh Hằng giơ một tay chống đầu, nói: "Chuyện của Nguyễn Khiêm, tôi sẽ có chừng có mực. Các cậu chỉ cần theo dõi hắn sát sao là được. Còn chuyện ô tô bị nổ bom lần trước, cảnh sát nhất định sẽ điều tra nơi cài đặt bom, các người hãy cẩn thận trong mấy lúc này cho tôi."
Nguyễn Dũng không thèm để ý, nói: "Tam gia, cậu cũng quá cẩn thận rồi. Yên tâm đi, mấy chuyện này tụi tôi làm không phải lần đầu, cảnh sát sẽ chẳng tìm ra chứng cứ được đâu."
Sự tự tin của Nguyễn Dũng khiến Minh Hằng nhíu mày.
Anh ta nói: "Đừng có xem thường cảnh sát Trung Quốc như đám cảnh sát Việt Nam, cẩn thận một chút, nếu không thì bọn họ sẽ khiến cậu đẹp mặt."
Nguyễn Dũng vẫn không để lọt tai mấy lời này như cũ.
Khi ở Việt Nam, bọn họ vốn chẳng để đám cảnh sát vào mắt. Ngay cả ba năm trước, Nguyễn Khôn chết trong tay cảnh sát Trung Quốc chứ bọn họ không cho rằng mình bại bởi cảnh sát Việt Nam.
Nói về Nguyễn Khiêm.
Từ lần trước bị Minh Hằng phát hiện, sản nghiệp trong tay hắn lại bị tước đi, mắt thấy cơ hội phản kích càng ngày càng nhỏ, tất nhiên Nguyễn Khiêm rất sốt ruột.
Cho nên lúc đàn em trở về báo cáo, nói trong khoảng thời gian này, Tam gia vẫn luôn không ở trong đại trạch.
Nguyễn Khiêm vốn đang ôm một cô gái người Nga tóc vàng mắt xanh, dáng người điện nước đầy đủ. Mấy năm nay, những điểm ăn chơi ở Việt Nam có không ít những cô gái trẻ Đông Âu. Lúc còn trẻ, Nguyễn Khiêm cũng đã từng du học ở phương Tây, từng quen biết với gái ngoại quốc, bây giờ hai người đang thân thiết thì đã bị đàn em phá đám.
Kết quả khi nghe thấy tin tức này, hắn nhíu chặt mày, hỏi: "Lão Tam đi đâu?"
Hắn vốn không biết Minh Hằng không ở đó, là nhờ tâm phúc nhắc nhở hắn, nói đại trạch dạo gần đây quá mức yên tĩnh.
Yên tĩnh, tất nhiên là chuyện tốt.
Nhưng nếu quá mức yên tĩnh thì chắc chắn có quỷ.
"Em có một người bạn quen biết phụ bếp ở đại trạch, hắn nói đã mấy ngày rồi mà không có rau dưa tươi mới vận chuyển đến đó. Lúc Tam gia ở nhà tuyệt đối sẽ không có chuyện đó."
Nguyễn Khiêm đẩy cô gái trong lòng mình ra ngoài, đuổi hết mấy kẻ râu ria trong phòng đi.
Hắn híp mắt, rất có hứng thú mà nhìn tên đàn em kia: "Vậy là ý gì? Cậu nói lão Tam không ở nhà nhưng lại ra vẻ như đang ở đó?"
Tên đàn em gật đầu.
Nguyễn Khiêm sờ sờ cằm, hỏi một cách đầy khó hiểu: "Lão Tam làm thế để làm gì nhỉ?"
Điều này thì….
Hắn nhìn tên đàn em đối diện, tên đó cũng đang giương đôi mắt trông mong nhìn hắn, Nguyễn Khiêm tức đến nỗi ném ly rượu qua: "Mày đến nói với tao mấy lời vô nghĩa này, chẳng lẽ còn muốn tao giải đáp cho mày!"
Tên đàn em này hiểu rõ tính tình Nguyễn Khiêm, tuy bộ dáng hắn trông lịch sự nhã nhặn nhưng tính cách lại rất thô bạo.
Thế nên dù có bị ném ly rượu lên người, tên đàn em cũng chẳng dám phản bác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!