Chương 7: (Vô Đề)

Lúc Úy Lam gửi xong tin nhắn này thì cửa lớn cũng cùng lúc mở ra, Úy Kiến Huân và Nghiêm Phong đã về. Hôm nay có hoạt động, yêu cầu vợ chồng bọn họ cùng nhau tham dự cho nên đến giờ này mới về.

Nghiêm Phong vừa vào cửa, thấy hai cô con gái đều ở nhà thì trên mặt lập tức hiện lên ý cười.

"Đang đợi ba mẹ sao?"

Úy Nhiên đứng dậy: "Hai người mà còn không về, con sẽ kéo Úy Lam đi ăn cơm trước."

Úy Kiến Huân đang cởi áo khoác đưa cho dì giúp việc nghe thấy, lập tức trừng cô: "Không có quy củ."

Mặc dù ở công ty Úy Nhiên là cấp dưới nhưng ở nhà, cô là nữ hoàng đế. Bởi vì cô là con gái lớn, là đứa con đầu tiên trong nhà cho nên cha mẹ xem cô như hòn ngọc quý trên tay, Úy Nhiên thấy ông nói như vậy không những không sợ, ngược lại còn cười, nói: "Con không có quy củ còn không phải do ba chiều hư sao."

Hai cha con ngươi nói ta cười, vẫn luôn hoà thuận vui vẻ.

Nghiêm Phong quay đầu lại liền thấy Úy Lam cũng đứng lên, chẳng qua cô không nói chuyện, chỉ yên tĩnh đứng ở đó.

Đáy lòng bà thở dài, theo lý thuyết, con gái út trong nhà là được nuông chiều nhất, cũng thích làm nũng thân thiết với cha mẹ.

Nhưng mà con gái út nhà bọn họ thì tính tình lãnh đạm, không thân thiết với ai.

Mặc dù cha mẹ muốn quan tâm cô, thế nhưng con bé cũng không để ý, nói nửa câu cũng ngại nhiều.

"Úy Lam." Sau khi Úy Kiến Huân nói cùng Úy Nhiên xong, cuối cùng cũng chú ý đến con gái út ngoan ngoãn đứng ở một bên, nhíu mày, mở miệng hỏi: "Con trước giờ làm việc đều tùy ý làm bậy như vậy sao? Trước khi làm gì, có từng nghĩ về thể diện của cha mẹ?"

Úy Lam tất nhiên không sợ, cô ngẩng đầu, nhìn thẳng: "Chu Tây Trạch ngoại tình, chẳng lẽ còn muốn con chịu đựng?"

Nhắc đến đề tài này, Úy Kiến Huân hơi nhăn trán.

Nghiêm Phong biết tính tình hai người bọn họ bèn nhanh chóng hoà giải nói: "Quên đi, Tiểu Lam hôm nay trở về ăn cơm, không nói những chuyện không vui đó."

"Đúng vậy, nhanh ăn cơm, con và Úy Lam đều đói lả mất." Úy Nhiên cũng nói theo.

Thật ra Úy Kiến Huân cũng không hoàn toàn tức giận với Úy Lam, tên nhóc Chu gia chết tiệt kia, có con gái bảo bối của ông mà CMN còn dám ra ngoài tìm tình nhân. 

Lúc cha Chu gọi điện đến, lời nói của Úy Kiến Huân đều không chút khách khí.

Chỉ là Úy Lam tự tiện từ hôn mà cũng không nói một tiếng với cha mẹ.

Nếu không phải cha Chu gọi điện thì đến giờ ông vẫn không biết.

Sau khi ăn uống xong, Úy Lam lên lầu trở về phòng mình.

Bốn người Úy gia ở biệt thự độc lập ba tầng, phòng Úy Lam tất nhiên rộng rãi lại sáng rực. Cô lấy một quyển sách trên kệ, ngồi trên ghế sô pha trong phòng, qua nửa ngày cũng chưa chuyển trang.

Đặt đĩa trái cây trên bàn trà, Úy Nhiên nhìn cô, lúc này mới nói: "Còn tức giận với ba?"

Úy Lam: "Không có."

Thần sắc lạnh nhạt, không nhìn ra cảm xúc.

Cũng may Úy Nhiên là chị em hai mươi mấy năm nay của cô, tuy cảm xúc của Úy Lam lạnh nhạt nhưng cô vẫn có thể nhìn ra.

Úy Nhiên nói: "Em đừng trách ba vì sao không đứng về phía em, vốn dĩ hôn sự của em và Chu Tây Trạch là ván đã đóng thuyền, kết quả bây giờ lại như vậy, khó tránh khỏi ba sẽ không vui. Huống hồ trước đó khi chú Chu gọi đến, ba cũng hung hăng mắng Chu Tây Trạch rồi."

"Có thể không nhắc đến anh ta không? Em bây giờ đã không còn quan hệ gì với anh ta."

Hiếm khi Úy Lam nhíu mày.

Cuối cùng, Úy Nhiên cười một tiếng. Cô nhìn chằm chằm Úy Lam, hỏi: "Thực ra là em cố ý đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!