Chương 50: (Vô Đề)

Edit: Malbec

Truyện được dịch/edit bởi [L.A_MALBEC] và đăng tại lustaveland. com

Bởi vì tố chất thân thể Tần Lục Trác vượt trội nên anh được chuyển về phòng bệnh bình thường sau ba ngày ở phòng chăm sóc đặc biệt sau khi bị tổn thương nặng như vậy.

Úy Lam qua chăm sóc anh, nhiều lúc hai người cũng không nói chuyện.

Anh ngủ trên giường bệnh màu trắng, cửa sổ mở ra, ánh nắng rải đầy cả phòng, thỉnh thoảng có gió nhẹ lướt qua.

Tất cả đều hiện vẻ vô cùng yên tĩnh.

Đặc biệt là sự yên tĩnh sau trận chạy trốn kịch liệt kia. Bây giờ nhớ lại tình hình ngày đó, rõ ràng mới trôi qua mấy ngày thôi mà có một số việc đã mơ hồ. Ấn tượng duy nhất có thể khắc sâu chính là hình ảnh anh quyết liệt giữ đồng đội dưới thân mình trong kính viễn vọng. 

Bởi vì còn phải nghỉ ngơi, lúc này Tần Lục Trác nằm trên giường từ từ nhắm hai mắt lại.

Lúc ấy nổ tung sau lưng anh, cả người anh nằm rạp trên mặt đất, sau lưng máu thịt be bétbcho nên mấy ngày này không cách nào nằm thẳng đi ngủ, chỉ có thể nằm sấp.

Tóc đen mềm mại hơi dài phủ lên gối đầu màu trắng.

Anh từ từ nhắm hai mắt lại, con ngươi đen nhánh sáng ngời bị mí mắt che mất, khiến cho gương mặt với góc cạnh thâm thúy cũng không còn cảm giác xa cách. 

Úy Lam đang dùng dao gọt táo. 

Bên ngoài trái táo bị gọt lồi lõm như bề mặt của mặt trăng vậy, vỏ táo đừng nói gọt thành một sợi dài mà là từng miếng từng miếng dính bên thành thùng rác, dưới đất còn rơi vãi một vài miếng nữa. 

Cô cúi đầu đấu tranh nửa ngày với trái táo, cuối cùng cũng gọt hết vỏ.

Hô, Úy Lam nhẹ thở ra một hơi, đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng cười.

Cô nhìn qua thì thấy người đàn ông mới vừa rồi còn nhắm mắt nghỉ ngơi đang mở to mắt nhìn trái cây trong tay cô, vẻ mặt chế nhạo.

Tần Lục Trác: "Gọt cho anh đấy hả?"

Có lẽ là tiếng cười vừa nãy của anh có chút chọc giận cô, Úy Lam lắc đầu: "Không phải."

Tần Lục Trác nhẹ nhàng chuyển động, nâng cánh tay mình lên, để khuôn mặt gối lên cánh tay, trông có vẻ lười biếng không nói nên lời, anh cười khẽ, nhìn về phía cô: "Giận rồi ư?"

Úy Lam thu vẻ mặt lại.

"Không có."

Bộ dáng nói một đằng nghĩ một nẻo này khiến Tần Lục Trác bật cười.

Cuối cùng, anh tự mình xê dịch sang bên cạnh một chút, ai ngờ mới khẽ động thôi mà phải hít vào một hơi, anh cắn răng nhưng Úy Lam vẫn lập tức đứng lên, có phần nóng nảy nói: "Bác sĩ nói anh không thể di chuyển, khoe khoang cái gì chứ."

Anh nhân tiện lấy trái cây trong tay Úy Lam, trực tiếp cắn một cái.

Tần Lục Trác thấp giọng cười cười: "Quả này thật ngọt."

Úy Lam nhìn anh, vừa tức giận nhưng lại vừa muốn cười, cuối cùng vẫn không nhịn được, đuôi lông mày nhếch lên nhiễm đầy ý cười.

"Ấu trĩ." Cô thấp giọng hừ.

Ai ngờ người đàn ông cũng không quan tâm cô nói gì, cúi đầu không khách khí cắn một cái, ăn say sưa ngon lành.

Đến khi cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người trong phòng mới quay đầu nhìn sang.

Khi nhìn thấy hai người ở cửa, nhất là Úy Lam không giấu được vẻ giật mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!