Chương 47: (Vô Đề)

Núi xanh rừng rậm, suối nước róc rách.

Cách đó không xa, con voi đặt cái vòi dài của mình vào trong dòng nước, tỏ ra nhàn nhã tự tại. Rõ ràng là một hình ảnh vừa an tĩnh vừa hài hòa, nếu không phải cách đó không xa có một nòng súng chậm rãi giơ lên thì nơi đây giống như một thế ngoại đào nguyên.

Úy Lam hít sâu một hơi, di chuyển chậm rãi theo Tần Lục Trác đằng trước.

Hai người trước mặt đang nằm úp sấp trong bụi cỏ, người đàn ông cầm súng đã giơ nòng súng lên.

Cũng may, hai người này hết sức chăm chú nhìn chằm chằm con voi bên dòng suối, căn bản không nghĩ đến trong rừng sâu núi thẳm như vậy trừ bọn họ còn có người khác.

Anh Lưu thấy Tam Tử chậm chạp không động đậy thì có chút sốt ruột.

"Mau nổ súng đi."

Tam Tử có chút do dự, thấp giọng nói: "Anh, anh nói xem nếu một phát súng này không bắn chết, nếu như nó nổi điên…"

Anh Lưu nổi giận, mắng: "Một phát không chết thì nhiều phát."

Tam Tử quyết định, giơ súng lên lần thứ hai, nhắm chuẩn. 

Dưới đáy lòng hắn yên lặng đếm ngược 3,2,…

Ngay lúc cuối cùng, thời điểm ngón tay hắn đang muốn bóp cò, bỗng nhiên lại xuất hiện một lực đẩy xông tới, trực tiếp đâỷ hắn ngã lăn trên mặt đấy, hắn vô thức nổ súng.

Pằng.

Một tiếng súng vang lên cắt ngang qua không trứng.

Viên đạn bay thẳng lên trời.

Tần Lục Trác trực tiếp dùng đầu gối thúc vào bụng hắn, vung quyền đập về phía mũi hắn. Anh hạ thủ không khách khí chính là muốn khiến người ta không còn sức phản kháng.

Cho nên chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, Tam Tử đau đớn đến mức rơi cả súng trên tay xuống.

Về phần cái kẻ mà Uý Lam muốn đối phó, vóc dáng hắn vốn không cao. Trên tay lại không có vũ khí có tính sát thương nên cô không khách khí, trực tiếp khóa cổ họng hắn từ phía sau. Cái tên anh Lưu này muốn phản kháng lại bị Úy Lam siết chặt cổ, sắc mặt hắn càng ngày càng đỏ, tròng mắt đỏ đến mức có chút dọa người.

Lúc Tần Lục Trác quay đầu lại thấy cô giơ tay lên đánh thẳng vào đầu khiến tên kia ngất đi.

Thấy biểu cảm vẻ mặt của anh, Úy Lam chỉnh lại quần áo của mình, thoải mái phủi tay: "Em nói rồi, trước đó em đã theo chân vua lục quân huấn luyện."

"Bộ đội đặc chủng à?"

Úy Lam gật đầu, nhớ tới người đàn ông đã từng dạy mình, tuy rằng vẻ ngoài không đẹp trai, thế nhưng vừa ra tay liền khiến mọi người sợ hãi.

Bọn họ không có thời gian nói chuyện phiếm, bởi vì lúc tiếng súng vừa mới vang lên đã quấy rầy con voi bên dòng suối.

Nó ngẩng đầu nhìn về phía bên này.

Úy Lam hiểu rõ tính tình voi, lập tức kéo Tần Lục Trác, kêu lên: "Không ổn, nó sắp nổi giận, chúng ta đi mau."

Hai người nhìn hai kẻ nằm trên mặt đất, liếc mắt nhìn nhau, Tam Tử chỉ bị gãy mũi, vẻ mặt coi như là tỉnh táo. Về phần anh Lưu kia, Tần Lục Trác kêu hắn tỉnh lại rồi kéo vạt áo hai người, tức giận nói: "Nếu không muốn chết, mẹ nó bây giờ chạy cho tôi."

Hai người vốn còn đang nửa tỉnh nửa mê.

Cho đến khi tiếng voi rống lên vang vọng chân trời, sắc mặt hai người mới trắng bệch. Tam Tử nhìn về hướng đối diện, hai tay chống đỡ cơ thể lùi về phía sau: "Voi nổi điên, voi nổi điên rồi."

Còn cái kẻ vừa mới bị đánh thức thì ánh mắt vốn dĩ đang không tập trung.

Bây giờ nghe thấy câu này cũng thoáng chốc tỉnh táo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!