Chương 45: (Vô Đề)

Biên giới Việt Nam là một mảng núi non rừng rậm  kéo dài không dứt.

Nếu như không phải là người cực kỳ có kinh nghiệm thì cũng sẽ không dám tùy tiện đi xuyên qua cánh rừng này. Thế nhưng hôm nay xe bọn họ gặp phải tình huống này, không chừng thuộc hạ Nguyễn Khiêm sẽ đuổi theo đến rất nhanh. Cho dù bọn họ có con tin trong tay cũng không nắm chắc tuyệt đối.

Úy Lam xuống xe, liếc mắt nhìn người ở ghế sau.

Thấp giọng hói: "Vậy hắn phải làm sao?"

Cửa ghế sau mở, tất nhiên Nguyễn Khiêm nghe được lời cô nói. Nhất thời trên mặt hắn tràn ngập sợ hãi, thân thể không ngừng chuyển động rụt về phía sau giống như sợ Úy Lam làm gì hắn.

Tần Lục Trác trực tiếp đưa tay kéo người ra.

Vóc dáng Nguyễn Khiêm rất cao, khoảng chừng một 1m80, vậy mà Tần Lục Trác dễ dàng kéo hắn như một chú gà con.

Tần Lục Trác nhìn khắp xung quanh.

Chỗ này đúng lúc trước sau không có thôn làng nhà trọ, xe họ dừng ở đây được một lúc lâu rồi mà vẫn chưa có một chiếc xe nào đi qua, Tần Lục Trác hếch hàm dưới: "Dẫn hắn đi cùng."

Úy Lam thuận thế nhìn sang về phương hướng ánh chỉ bèn gật đầu.

Nguyễn Khiêm bắt đầu giãy dụa, dường như còn muốn thử chống đối một phen nữa.

Xe thuộc hạ hắn bị Úy Lam bỏ lại một khoảng cách không nhỏ, lúc này còn chưa đuổi kịp.

Tần Lục Trác trực tiếp lôi hắn, chuẩn bị lên núi. Úy Lam đi phía sau hắn, cô lấy hết những đồ vật có thể dùng trong xe mang theo nhưng đồ có ích cũng không nhiều lắm.

Ba người đi qua con đường, rất nhanh đã đi vào cánh rừng.

Đây không phải lần đầu Úy Lam vượt qua rừng rậm Đông Nam Á kiểu này cho nên trên mặt không chút sợ hãi, ngược lại, chuyện nguy hiểm hơn cả chuyện này cô cũng đã từng đối mặt rồi. 

Bây giờ, cô nhìn người đàn ông đang túm lấy Nguyễn Khiêm đằng trước.

Tần Lục Trác vẫn ở ngay bên cạnh cô.

Lúc Nguyễn Khiêm đi vào rừng thì thật sự bắt đầu luống cuống. Hắn không biết Tần Lục Trác muốn đưa hắn đi chỗ nào, cuối cùng quyết định húc vào vai Tần Lục Trác một cái, cố gắng chạy trốn.

Chỉ tiếc, hắn vừa mới nhúc nhích một chút, Tần Lục Trác đã trực tiếp đá vào đầu gối hắn.

"A." Một tiếng kêu đau thảm thiết.

Nguyễn Khiêm quỳ một chân trên đất, hắn nghi ngờ lần này xương bánh chè của mình đã bị đá nát rồi. 

Tần Lục Trác cười lạnh một tiếng: "Không muốn đi đúng không, vậy được, dù sao tao cũng lười mang theo một kẻ vướng chân."

Anh vung lên cánh tay cầm dao găm sáng loáng. 

Nguyễn Khiêm sợ đến mức nhắm chặt hai mắt lại, thế nhưng một lúc lâu sau mà hắn vẫn không cảm thấy dao găm hạ xuống.

Úy Lam đứng bên cạnh, chưa từng ngăn cản chút nào. Bởi vì cô biết tính cách Tần Lục Trác, anh vốn không có khả năng thực sự động thủ với Nguyễn Khiêm, anh không phải là kẻ coi thường mạng sống con người, ngược lại, trong lòng anh có một cái thước đo tuyệt đối, đáy lòng anh luôn có một tiêu chuẩn cho những việc nên hay không nên làm. 

Người như vậy, trong lòng luôn mang chính nghĩa.

Anh sẽ không giết người.

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Thực ra Tần Lục Trác chỉ cắt dây trói Nguyễn Khiêm ra, anh trực tiếp kéo lê hắn tới thân cây bên cạnh, dùng dây lưng cột hắn trên cây, buộc Nguyễn Khiêm ở phía sau.

Nơi này là rừng cây sát biên giới, miễn là thuộc hạ Nguyễn Khiêm đuổi theo đến đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!