Edit: Malbec
Ngoài xe vệ sĩ vây quanh, người có súng đều nhắm vào phía trong xe.
Họng súng đen ngòm.
Úy Lam xuống xe nhìn thấy một màn này nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, ngay cả đuôi lông mày cũng không nhúc nhích. Cô mở cửa ghế lái, hất cằm về phía tài xế: "Lăn xuống đi."
Tài xế này hiển nhiên là cùng một phe với Nguyễn Khiêm.
Lúc nãy tuy rằng cô không hiểu tài xế gọi điện thoại nói gì, thế nhưng hắn vừa gọi điện xong chưa được bao lâu Nguyễn Khiêm đã tới rồi.
Sắc mặt tài xế trắng bệnh, mũi dao Tần Lục Trác ngồi sau trực tiếp chọc vào da trên cổ Nguyễn Khiêm.
Máu tươi chảy ròng ròng.
Nguyễn Khiêm rống to hơn: "Lăn, lăn, lăn, cút xuống nhanh lên."
Tài xế không dám chậm trễ, nhanh chóng xuống xe.
Úy Lam ngồi xuống bên trong rồi lập tức khởi động xe, ai ngờ Cát thúc mang theo A Thanh chạy đến.
Cát thúc vừa nhìn thấy động tĩnh nơi này thì vẻ mặt kinh sợ.
Sau khi gã thấy Nguyễn Khiêm bị người dùng dao găm bắt giữ bên trong xe, sắc mặt đen lại, nhất thời giận dữ hỏi: "Đây là xảy ra chuyện gì?"
A Thanh cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện. Hắn nghe theo an bài của Cát thúc, phái người đưa Úy Lam và Tần Lục Trác rời khỏi. Vốn cho rằng người đã rời khỏi, ai ngờ có thuộc hạ đến bảo đại thiếu gia bị hai người Trung Quốc bắt cóc.
Vừa đến thì thấy quả thật là có chuyện.
Mẹ nó chứ…
Cát thúc nhìn hai người ngồi trước sau xe, đảo hai vòng trên người bọn họ, lúc này mới dùng giọng ôn hòa nói: "Úy tiểu thư, nếu như có chỗ nào tôi tiếp đãi còn không tốt thì cô cứ việc nói. Làm thế này không tốt lắm đâu…"
"Không tốt lắm? Mà lại hạ thuốc trong rượu của đối tác, Cát thúc, ông đang tính làm chuyện gì?"
Úy Lam biết chuyện này là Nguyễn Khiêm chủ mưu.
Thế nhưng nơi này là chỗ của Cát thúc, chưa chắc gã không biết.
Cát thúc không nhịn được liếc mắt nhìn về phía Nguyễn Khiêm, lúc này hắn ta bị Tần Lục Trác đè trên cửa sổ, họng súng vệ sĩ cơ bản là nhắm ngay hắn. Cho nên Tần Lục Trác ngồi sau không sợ hãi chút nào.
"Úy tiểu thư, chuyện này quả thật là hiểu lầm."
Úy Lam không còn chút kiên nhẫn nào, ở lại nơi này lâu hơn một phút là thêm một phần nguy hiểm. Hai tay cô cầm tay lái, quay đầu hướng về phía Lý Cát, nói thẳng: "Tôi không tin các người."
…
Mặt già của Lý Cát đỏ lên.
Trong tình huống như thế này người ta không tin mình cũng hoàn toàn có thể hiểu được.
Cho nên gã hỏi: "Vậy cô muốn làm gì?"
"Người để lại cho tôi, sau khi chúng tôi an toàn sẽ thả hắn." Úy Lam không khách khí với gã.
Sắc mặt Lý Cát thật sự thay đổi, Nguyễn Khiêm là người thế nào chứ, cho dù ở Việt Nam hắn cũng là phần tử nguy hiểm. Cảnh sát Việt Nam đã sớm lăm le nhìn hắn, ngay cả cảnh sát Trung Quốc bên kia cũng có hồ sơ của hắn, nếu thật sự để cho Úy Lam mang người đi, ông không thể bàn giao với Phật Vực bên kia được.
Anh xuống tay không nhẹ, đau đến mức Nguyễn Khiêm ngay tức khắc hét lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!