Chương 42: (Vô Đề)

Nguyễn Khôn không phải là người Việt Nam, thậm chí trước đây ông ta cũng không phải họ Nguyễn, cha mẹ ông ta đều là người Tô Châu, Trung Quốc, vài thập niên trước đến Việt Nam buôn bán, sau đó ở lại nơi này. Mà sau khi cha mẹ Nguyễn Khôn chết bất đắc kỳ tử, ông ta được một cặp vợ chồng Hoa kiều họ Nguyễn nhận nuôi.

Lúc đó không ai ngờ rằng người thiếu niên Trung Quốc với số phận long đong này chỉ vài chục năm sau đã trở thành một đại nhân vật có dã tâm ngang ngược.

Đồng thời cũng xưng bá ở biên giới Việt Nam rất nhiều năm. 

Ngôi nhà lớn mà Nguyễn gia ở bây giờ là do Nguyễn Khôn sau khi trở nên giàu có xây dựng nên. 

Sau khi Nguyễn Khôn qua đời, trưởng tử Nguyễn Khiêm của ông ta ở tại ngôi nhà này.

Nguyễn Khiêm là trưởng tử, tuy rằng không thích sân nhà phong cách Trung Quốc kiểu này nhưng vì ý nghĩa đặc thù của nó nên mới một mực ở lại. 

Tuy nhiên, về sau này, hắn cũng không thể tiếp tục ở lại đây. 

Bởi vì con trai thứ ba của Nguyễn Khôn, người đàn ông được gọi là Phật Vực đã trở về.

Người đàn ông đứng ở cửa rất cung kính, lúc đang chờ đợi ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ rũ mắt xuống nhìn chằm chằm mặt đất. Bầu không khí nơi này không giống với thời điểm Nguyễn Khôn còn sống. Năm đó, lúc Nguyễn Khôn ở đây thì nơi này náo nhiệt biết bao nhiêu, rõ ràng là đình viện Trung Quốc lại thấm đẫm sự nhiệt tình không gò bó của Đông Nam Á.

Bây giờ mới thật sự có cảm giác đình viện tịch mịch.

Một lát sau, người vào trong thông báo đi ra.

"Tam gia mời anh vào."

Người đàn ông dáng người hơi lùn nghe thấy khẽ gật đầu, lúc này mới sải bước đi vào.

Trong thư phòng với hương mực bốn phía là một người đàn ông đang đứng tại bàn gỗ lim vung tay múa bút. Người này mặc một chiếc áo sơ mi trắng, không biết là áo sơ mi làm từ chất liệu gì mà đặc biệt trắng sáng lóa mắt, cùng với ánh nắng chiếu vào qua cửa sổ, đổ bóng lên áo sơ mi trắng như tuyết của hắn, có cảm giác như cả người hắn nhiễm phải một tầng thánh quang.

Hắn ta khẽ cúi đầu, tay áo cuốn đến khuỷu tay.

Cánh tay sạch sẽ, đừng nói là hình xăm mà ngay cả một vết sẹo cũng không có.

Hắn đeo một cặp mắt kính gọng bạc, đôi mắt xếch giấu đằng sau mắt kính, sống mũi cao thẳng, một bộ dạng nhã nhặn lịch sự. Cho dù ai gặp cũng cảm thấy hắn chắc là một người nhận được sự giáo dục rất tốt, nghề nghiệp có thể là giáo sư đại học hoặc là bác sĩ.

Không ai đặt hai chữ tội phạm vào cùng một chỗ với hắn cả. 

Nói đến Tam gia nhà họ Nguyễn này cũng không phải do vợ cả Nguyễn Khôn sinh ra.

Vợ cả của Nguyễn Khôn là đại tiểu thư hắc bang, là người Hoa ở đây, năm đó, sau khi ông ta nổi lên thì bị vị lão đại kia nhìn trúng, gả con gái của mình cho ông ta. 

Ông ta vẫn luôn tôn trọng vợ mình.

Nhưng mà sau này lại có một người phụ nữ đến từ Trung Quốc, người phụ nữ kia vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, vẻ ngoài xinh đẹp, ngay cả làn da cũng trắng nõn mềm mịn, khác biệt một trời một vực so với con gái Việt Nam, là cô gái chân chính xuất thân từ vùng sông nước Giang Nam Trung Quốc. 

Cũng giống với mẹ ông ta, là một người phụ nữ dịu dàng như nước.

Mà Phật Vực chính là con của bọn họ. 

Bởi vì thân phận của người mẹ cho nên từ nhỏ hắn không sống ở Việt Nam, ngược lại sinh ra ở Trung Quốc, đi học ở Mỹ, mãi cho tới sau khi Nguyễn Khôn qua đời, hắn mới trở về Việt Nam.

Mặc dù khi còn bé Nguyễn Khôn thường xuyên đưa hắn theo bên cạnh nhưng khác hơn so với hai người anh trai, hắn lại không quan tâm tới mọi việc trong nhà cho lắm. Tất cả mọi người đều không ngờ, người nhìn có vẻ như tách khỏi Nguyễn gia, cuối cùng lại là người cứu vớt Nguyễn gia.

Sau khi Nguyễn Khôn bị cảnh sát bắn chết, Nguyễn gia sụp đổ trong nháy mắt.

Rất nhiều cứ điểm bị hai bên Trung

- Việt kết hợp tiêu diệt, cảnh sát không ngừng bắt người.

Cho dù có người ẩn núp cũng phải chờ đến lúc có ai đó đứng đầu ngọn gió mới tái khởi một lần nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!