Chương 39: (Vô Đề)

Rầm, tiếng đóng cửa thanh thúy vang lên.

Những người khác không nói nên lời, trơ mắt nhìn Tần Lục Trác không chút do dự đóng cửa.

Úy Lam vừa mới tắm xong, đôi mắt đen ngập nước như chứa cả một hồ xuân. Mái tóc dài của cô lộn xộn trên bờ vai, gò má trắng nõn như tuyết nhưng mà lúc này trên mặt toàn là biểu tình đầy ngạc nhiên.

Cô nhìn cửa: "Sao anh đóng cửa lại vậy?"

Tần Lục Trác tiến lên, tự tay lấy khăn mặt trên tay cô, lau hai cái, khẽ nói: "Trước tiên em thay đồ đi đã."

Úy Lam cúi đầu nhìn áo choàng tắm của mình, thắt lưng bên hông cài kỹ càng, vạt áo đằng trước kín đáo, chỉ lộ ra một phần cổ trắng như tuyết, chưa từng lộ xương quai xanh. Hơn nữa áo choàng tắm rất dài, che đến bắp chân của cô, đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra bên ngoài đầy cân xứng. 

Thấy cô không nhúc nhích, Tần Lục Trác xoa nhẹ hai cái vào mái tóc đen nhánh mềm mại ướt nhẹp của cô.

"Đi thay quần áo, thay xong anh mới mở cửa."

Tất nhiên Úy Lam biết mình thế này không thích hợp tiếp khách, nhưng mà nhìn thấy người đàn ông này trần trụi muốn chiếm cô làm của riêng thì trong lòng vẫn có một cảm giác vui vẻ khó hiểu. 

Mấy người ở ngoài cũng không dám gõ cửa.

Cũng may, tốc độ Úy Lam thay quần áo không chậm, không cần chờ lâu lắm, bên trong cuối cũng cũng mở rộng cửa lần nữa.

Tần Lục Trác nhìn qua cả đám, cằm hướng vào bên trong: "Tất cả vào đi."

Lúc này, đám cảnh sát tinh anh không hề oán giận một câu, từng người một ngoan ngoãn đi vào. Úy Lam một thân áo sơ mi màu trắng, quần bút chì màu đen, bởi vì mở cửa sổ thông gió, lúc này gió thổi qua làm áo sơ mi dán sát vào cơ thể, càng lộ ra khung xương tinh tế cân xứng của cô.

Sau khi Tiếu Hàn đi vào, ánh mắt không nhịn được mà đảo quanh giữa hai người.

Một lát sau, cậu hỏi: "Đội trưởng Tần, lần này anh cũng tới là để trợ giúp tụi em phá án?"

Câu này hỏi có chút dè dặt.

Dù sao cũng là cậu đem bạn gái người ta qua đây làm chuyện nguy hiểm như thế, nói thật, ánh mắt đầu tiên Tần Lục Trác nhìn cậu, không bẻ cậu gãy cổ tại chỗ đã xem như là hạ thủ lưu tình.

Quả nhiên, Tần Lục Trác khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt không thể nói là hiền lành.

Nhìn chằm chằm Tiếu Hàn. 

"Cậu nói xem?" Ba chữ này mang theo sự lạnh lẽo.

Kết quả, anh vừa nói xong, điện thoại trong túi vang lên. Khi anh lấy ra nhìn thấy hai chữ cục trưởng Phương (1) trên màn hình thì giận dữ nhìn Tiếu Hàn, cầm lấy điện thoại chỉ về phía Tiếu Hàn: "Tiều tử cậu tắm rửa sạch sẽ, chờ đó cho tôi."

(1)Tiếng Trung là : Phương cục

Nói xong anh xoay người ra ngoài.

Ra ngoài cửa nghe điện thoại.

Vẻ mặt Tiếu Hàn hậm hực, vẫn đưa tay sờ cổ mình một cái.

Ngoài hành lang.

Điện thoại Tần Lục Trác lại vang lên lần nữa, anh hít một hơn rồi nhận điện thoại.

Đối diện là giọng nói oang oang của cục trưởng Phương, lần này thật sự tức giận, ông mở miệng liền mắng: "Tiểu tử cậu muốn chết phải không? Hay là chán sống rồi? Cậu lại có thể chạy đến biên giới, trước đó ta đã nói gì với cậu?"

Tiếp theo là tiếng chén đập trên bàn, giọng nói cục trưởng Phương lại cao hơn thêm một bậc. 

"Người khác treo giải thưởng một triệu đô la muốn cái mạng nhỏ này của cậu, cmn có phải là cậu ngại người ta không có cơ hội không? Đặc biệt chạy đến chịu chết"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!