Chương 34: (Vô Đề)

Chuyện xảy ra như vậy, cuối cùng lại không xem kịch được.

Hai người nhìn nhau một cái, Tần Lục Trác không biết làm sao, cười nói: "Nếu không thì anh đưa em về nhà?"

Úy Lam gật đầu.

Tần Lục Trác nắm tay cô trở về chỗ đậu xe cách nhà hát vài phút đi bộ.

Ai ngờ vừa đi được vài bước đã nhìn thấy hai cô gái vội vã chạy đến, là cô gái mất điện thoại và người bạn kia. Chắc là hai người mới vừa chạy về đây, thở hồng hộc.

Cô gái mất điện thoại thấy hai người nắm tay nhau thì sững sờ một chút.

Thất vọng trên mặt khó có thể che dấu.

Vừa rồi vì quá hỗn loạn, Tần Lục Trác trực tiếp xông vào bắt tên trộm kia, cô gái mất điện thoại vốn không chú ý anh đến với ai.

Cho đến khi Tần Lục Trác rời đi, dáng vẻ mất hồn của cô bị bạn nhìn ra.

Người bạn xúi giục cô quay lại, nói là xin WeChat, không chừng sau này có thể phát triển thêm.

Vậy nên hai người thảo luận một chút, vội vã chạy đến, không ngờ lại gặp phải một màn này.

Cô gái nhìn anh, vẻ mặt đầy quẫn bách, nói: "Vừa rồi anh đi gấp quá, không kịp nói lời cảm ơn với anh."

Vẻ mặt Tần Lục Trác lãnh đạm: "Không cần cảm ơn."

Úy Lam đứng cạnh anh, nhìn thấy rõ ràng tâm tư hiện trên mặt của cô gái đối diện.

Cũng may cô gái dù có tâm tư nhưng cũng không dám trước mặt Úy Lam xin số điện thoại Tần Lục Trác. Vậy nên sau khi cô nói cảm ơn lần nữa, lập tức rời đi với bạn.

Sau khi hai cô gái đi, Úy Lam thản nhiên nhìn sang phía anh.

Ánh mắt kia như muốn nói, nếu không thì giải thích một chút đi?

Tần Lục Trác chợt cười khẽ, con ngươi đen nhánh thêm vài phần bất đắc dĩ, đưa tay ôm người vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ trên môi cô, nói: "Anh còn chưa nói câu gì với cô ta."

Quả thật, sau khi anh bắt được tên trộm lập tức báo cảnh sát.

Kể ra cũng đúng dịp có cảnh sát mặc thường phục tuần tra đi qua, anh liền giao người cho cảnh sát đó.

Sau khi nhớ ra Úy Lam còn chờ anh ở nhà hát, một khắc cũng không dám chậm trễ chạy về, anh làm sao còn có thời gian rảnh rỗi tán gẫu với người khác chứ.

Úy Lam nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú kia đang tươi cười yếu ớt, con ngươi đen nhánh chân thành lại vô tội, tất nhiên là cô tin lời anh. Nhưng mà Tần Lục Trác là người đàn ông chỉ cần đứng ở đó sẽ có người muốn đến làm quen, huống gì là thay người ta bắt trộm, giúp lấy lại điện thoại. Kiểu đàn ông chính trực tận sâu trong xương cốt thì không cô gái nào không thích.

"Không tin à?" Anh nói.

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Úy Lam đưa tay nắm lấy cằm anh, nhìn những đường nét cứng rắn của anh, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn: "Tin." Nhưng mà vừa nói xong, cô lại cố làm giọng mình trở nên hung dữ, nói: "Sau này không được phép như vậy."

Tần Lục Trác thấy bộ dạng này của cô, chỉ cảm thấy rất vui.

Anh cầm lấy cổ tay cô, cúi đầu hôn cô một cái như là trấn an.

"Anh không muốn làm cho người ta thích."

Tần Lục Trác thật sự không cảm thấy mình là vạn người mê, anh cảm thấy mình nhiều nhất chỉ có vẻ ngoài tốt một chút, nếu con gái thật sự tiếp xúc với anh, không lâu sau sẽ rút lui. Anh không hiểu lãng mạn, cũng khá tự đại, nói trắng ra là tính cách quá cứng rắn, không đủ khéo léo đưa đẩy khiến người khác thích.

Úy Lam bật cười, liếc anh một cái: "Anh hiểu lầm về chính mình rất nhiều đó nha."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!