Chương 30: (Vô Đề)

Bữa ăn này chỉ trôi qua đơn giản như vậy.

Trên đường về nhà, hai người nắm tay nhau lên tầng, hành lang tối đen vang vọng tiếng bước chân, ánh đèn sáng lên theo tiếng động, chiếu vào hai người. Đến cửa nhà, Tần Lục Trác lấy chìa khóa mở cửa ra.

Anh trực tiếp ném chìa khóa lên cái giá treo ở cửa, vừa thay dép đi vào đã nghe thấy tiếng mèo kêu meo meo.

Tần Tiểu Tửu nghe thấy tiếng động chạy ra ngoài đón họ.

Tần Lục Trác đang muốn lại gần sờ đầu nhóc con này thì bị người đằng sau kéo lại.

Anh chậm chạp quay đầu, thấy Úy Lam đang chăm chú nhìn mình với đôi mắt xinh đẹp, đặc biệt là con ngươi đen nhánh kia như có những ngôi sao trong đó, còn đẹp hơn cả bầu trời sao trên trần nhà hàng tối nay.

Úy Lam nhìn anh một lúc lâu, nghiêm túc hỏi: "Tần Lục Trác, anh có gì muốn nói với tôi không?"

Cô mặc trang phục lộng lẫy đến đó chỉ vì đợi một lời hứa hẹn của anh.

Cô yên tĩnh nhìn anh, vẻ mặt hờ hững nhưng rất chắc chắn. Giữa anh và cô, từ đầu đến giờ có lẽ đều là cô chủ động, cô trêu chọc anh, tỉnh bơ dụ dỗ anh nhưng Úy Lam tin chắc rằng anh cũng không thờ ơ.

Tối hôm qua cô nhìn thấy dục vọng trong mắt anh.

Đó là khát vọng của một người đàn ông với một người phụ nữ.

---Cô nhìn thấy.

Tần Lục Trác bị cô truy hỏi, người đàn ông luôn không hối hận về quyết định của mình đang bị cô hỏi đến ngắc ngứ. 

Anh nhìn cô gái trước mắt, cô hờ hững, cô dũng cảm, cô rộng rãi, cô có một nội tâm bao dung lại kiên cường mạnh mẽ, những điều này đều là cô, là cô gái mà anh thích.

Một lúc lâu sau, vẻ mặt anh lạnh nhạt nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút thôi."

Úy Lam ngẩn ngơ, cô bỗng nhiên cười lên, hỏi lại lần nữa: "Anh có chắc đây là lời anh muốn nói với tôi?"

Tần Lục Trác nhíu mày, mở miệng lần nữa, nói đầy khẳng định: "Ngày mai còn phải đi làm, ngủ sớm đi."

Úy Lam thu nụ cười lại, nghiêm túc quan sát anh.

Ánh đèn trên đầu chiếu vào hai người, anh nhíu mi tâm, cánh môi hơi mím nhưng ánh mắt lại kiên định quyết liệt.

Hai người đối lập, không ai chịu nhường ai.

Có lẽ Úy Lam cũng không biết là mấy giờ trước, người đàn ông trước mặt này còn đang đứng trong tiệm hoa, nói với một người về cô gái trong tim anh, lúc anh nói về cô, trong mắt toàn là ý cười, ngay cả nhân viện tiệm hoa không biết mặt kia cũng vô cùng ngưỡng mộ với cô gái được anh tỏ tình.

"Anh biết cái tôi muốn nghe không phải là câu này."

Úy Lam nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt sáng rực, cô không phải là một người tình cảm mãnh liệt. Không yêu mãnh liệt thì cũng không hận mãnh liệt, cho dù từng yêu đương với người khác nhưng lại như chuyện công việc theo thông lệ. Cô cho rằng cả đời này cũng sẽ trải qua mọi chuyện theo thông lệ như vậy, cho đến một ngày cô gặp được anh.

Thích một người có dễ dàng không?

Có lẽ là vì anh bất chấp mệt mỏi trong đêm khuya đến cục cảnh sát đón cô.

Hoặc là, đêm khuya anh đứng nơi đầu đường khom người nói chuyện với cụ già quần áo rách tả tơi.

Người đàn ông này quá cứng rắn, cứng rắn đến mức cô thật sự cho anh là một hòn đá.

Nhưng tấm lòng anh lại mềm mại như vậy, mềm mại tới nỗi tuy trong lòng chất chứa quá nhiều điều nhưng trước sau vẫn như một. 

Úy Lam nhìn anh, buông tay ra, vượt qua anh, đi về phòng của mình.

Tần Lục Trác nhìn bóng lưng cô cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!