Chương 27: (Vô Đề)

Thẩm Phóng nghe thấy tiếng cười nhẹ của người ngồi bên cạnh, nhịn không được quay đầu nhìn về phía Tần Lục Trác.

Thấy anh bật cười là vì xem tin nhắn từ di động, cậu không cản nổi tò mò hỏi: "Lão đại, anh cười cái gì vậy?"

Tần Lục Trác thoát WeChat, nhét điện thoại di động vào túi, không đáp lời cậu. 

Thẩm Phóng vẫn chưa từ bỏ ý định, tò mò hỏi thêm lần nữa: "Lão đại, anh gần đây có chuyện gì sao?"

Những lời này cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Tần Lục Trác, anh quay đầu liếc Thẩm Phóng một cái, duỗi tay kéo lỏng caravat, trách mắng nhẹ nhàng: "Lại nói hươu nói vượn rồi." 

Nhìn di động mà bật cười, này còn không phải là rơi vào lưới tình rồi ư? 

Tuy hiện tại Thẩm Phóng là cẩu độc thân nhưng tốt xấu gì thì cậu cũng đã ăn qua thịt heo, gặp qua heo chạy. Một người vốn không thích dùng di động mà lại bắt đầu thường xuyên dùng di động, hơn nữa còn bật cười với tin nhắn trên đó. 

Thẩm Phóng: "Lão đại, chúng ta đều là đàn ông, có một số việc, tôi hiểu, tôi đều hiểu."

"Hiểu cái đầu cậu."

Tần Lục trác cười lạnh, nhìn biểu tình của cậu, trực tiếp hạ xuống một cái tát.

Thẩm Phóng ôm đầu, vội vàng xin tha.

Mấy giờ sau, xe dừng lại ở cửa công ty. Thẩm Phóng xuống xe trước, Tần Lục Trác đang chuẩn bị xuống xe thì nhận được một cuộc gọi. Anh nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại, là Phương cục trưởng. 

Anh mở cửa sổ xe ra, hướng về phía Thẩm Phóng vẫy vẫy tay, ý bảo cậu ấy đi về trước.

Thẩm Phóng thấy anh có điện thoại bèn gật gật đầu, xoay người đi về công ty.

Tần Lục Trác nghe máy, cười khẽ một tiếng: "Sao chú lại gọi điện thoại cho cháu vậy ạ?"

Người bên kia đầu dây vừa nghe thấy lời này thì cả gương mặt đều biến dạng vì phẫn nộ, nói: "Cậu còn có mặt mũi nói mấy lời này sao, nếu không phải tôi gọi điện thoại cho thằng nhóc chết dẫm như cậu, cậu sẽ gọi cho tôi à? Có thể ư?"

Tần Lục Trác duỗi tay an ủi lỗ tai của mình, không khỏi cười khẽ.

Anh nói: "Mấy hôm trước không phải vừa gọi điện cho chú mà, nhanh quên như vậy ư?"

"Bớt ngắt lời tôi đi, tối nay tới nhà tôi ăn cơm." Phương Quốc Huy trực tiếp ra lệnh.

Tần Lục Trác sửng sốt, chưa biết đáp lời ra sao, bỗng nhớ tới tấm ảnh hòn vọng phu kia. Anh không lên tiếng nên lại một lần nữa chọc giận Phương Quốc Huy, ông ta trực tiếp quát: "Làm sao, tôi kêu cậu tới nhà ăn một bữa cơm, còn phải dẫn kiệu tám người nâng tới cửa rước đi sao?"

Tần Lục Trác: "Cháu cũng chưa nói là không đi, chú sao cứ phải nóng nảy như vậy chứ."

Phương Quốc Huy hừ một tiếng, miệng lưỡi tràn ngập ý vị thằng nhóc chết dẫm không biết tốt xấu, "Sư mẫu của cậu hôm nay ở nhà, tự mình xuống bếp đấy."

Phu nhân của Phương Quốc Huy, cũng là sư mẫu của Tần Lục Trác xem như là một người kỳ lạ, một vị học giả chuyên về bảo vệ động vật, thời còn trẻ trên trời dưới biển chỗ nào cũng từng đặt chân qua, nghe nói kỷ lục không gặp mặt lâu nhất của hai vợ chồng là khoảng một năm.

Hiện giờ tuổi đã lớn, bà chỉ phụ trách việc dạy học ở trường cao đẳng chứ không còn cảnh chạy ngang dọc cả nước, đột nhiên lại trở thành vợ hiền mẹ đảm, lại còn có chuyện xuống bếp nữa. 

Tần Lục Trác vừa nghe thì biết rằng hôm nay dù thế nào cũng phải đi một chuyến, cho nên dứt khoát nói: "Vậy được, lúc đến cháu sẽ mang cho thầy một chai rượu ngon."

Đàn ông ấy à, ngoài hút thuốc ra cũng không gặp mấy ai lại nỡ từ chối rượu.

Phương Quốc Huy hừ một tiếng, dặn dò: "Đừng mang rượu ngon quá, mất công ủy ban kỷ luật tới cửa."

Tần Lục Trác cười ha ha, nói thêm hai câu, lúc này mới cúp máy.

Lịch sử trò chuyện cùng Úy Lam đang dừng lại ở chỗ hòn vọng phu.

Anh thực sự không tìm ra từ ngữ nào để trả lời nên dứt khoát không nhắn lại nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!