Dù xem camera theo dõi cũng không thể giải quyết mọi chuyện dễ dàng hơn.
Lúc án mạng vừa mới xảy ra, trước tiên cảnh sát xem camera theo dõi của biệt thự, ai ngờ được báo là trước kia vì Đỗ Như Lệ nhiều lần mời bạn bè đến biệt thự mở party, cô ta lấy lý do không ít bạn bè của mình là người nổi tiếng nên đã tháo camera theo dõi trước cửa nhà mình ra.
Mặc dù sau này bên phía bất động sản có vài lần nhắc nhở nhưng biệt thự này là do tập đoàn Hồng Nguyên xây dựng.
Thân phận Đỗ Như Lệ ở nơi này là bí mật công khai. Cho nên dù biệt thự của cô ta có nhiều chỗ không hợp quy định, bên phía bất động sản cũng không dám nói gì.
Không ai ngờ vì lý do này nên bây giờ mới khó phá án như vậy.
Nếu không có camera theo dõi nhà Đỗ Như Lệ, nhóm Tiếu Hàn bèn đổi cách nghĩ khác, xem tất cả ghi chép xe cộ đi lại trong những ngày bà vú được nghỉ.
Trong lúc Tiếu Hàn và cả tổ bận bịu, Tần Lục Trác tìm lý do ra ngoài.
Úy Lam cũng đi cùng với anh, hai người đi dọc theo đường chính khu biệt thự, bước chân chậm rãi. Cây cối hai bên giờ đây đều trơ trụi, gió thổi một cái là lá cây khô héo lung lay rơi xuống. Thế nhưng bên trong tiểu khu lại rất xanh tốt, ngoại trừ cây cối trên đường chính, những chỗ khác đều xanh um tươi tốt.
Hai tay Tần Lục Trác đút trong túi quần, nhìn qua như đang tùy ý đi dạo.
Cho đến khi anh đi đến chỗ nghỉ chân bên cạnh núi giả của tiểu khu thì dừng lại, hừ lạnh một tiếng.
Úy Lam quay đầu nhìn anh thì thấy người đàn ông kia mở miệng, khàn giọng nói: "Tiểu khu này nhìn sơ qua như được bảo vệ rất nghiêm ngặt nhưng nếu nắm được hết vị trí của các camera theo dõi, muốn tránh thì dễ như trở bàn tay."
…
Úy Lam kinh ngạc: "Cho nên nãy giờ anh đang quan sát camera theo dõi của tiểu khu này sao?"
Dù sao hung thủ sát hại Đỗ Như Lệ có thể ung dung thoát thân từ nơi được theo dõi nghiêm ngặt như thế, bản thân kẻ này cũng khiến người khác phải nghi ngờ. Tần Lục Trác tất nhiên đã nghĩ tới điểm này nên anh mới không đi cùng Tiếu Hàn đến gặp người giám sát mà tự mình ra ngoài xem xem cái gọi là "camera theo dõi lưới trời" của tiểu khu.
Tần Lục Trác quay đầu nhìn cô.
Anh nghe thấy Úy Lam cười nhẹ, nói: "Tôi còn tưởng anh đang đi dạo với tôi."
Haha, lần này anh thật sự cười ra tiếng.
Úy Lam mặc áo khoác dài màu hồng nhạt với thắt lưng cùng màu, đứng trong đình đón gió giống như đóa hoa sen một mình nở giữa mùa đông, ưu nhã mà thong dong. Hết lần này đến lần khác, giữa hai đầu lông mày hiện lên sự nghịch ngợm nhưng trên mặt lại mang vẻ hờ hững, khiến cô không hề giống như bề ngoài mà giống một cô gái nhỏ lén làm chuyện xấu hơn.
Tần Lục Trác tùy ý nhìn cô, cười giễu: "Nghĩ cũng hay quá ha."
Úy Lam yên tĩnh nhìn anh, đôi mắt đen nhánh như thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấu nội tâm.
Tần Lục Trác bị cô nhìn có chút không chịu được bèn xoay người móc hộp thuốc lá trong túi ra, kết quả một cơn gió thổi qua, người bên cạnh ho một tiếng, anh suy nghĩ một lát rồi nhét hộp thuốc lá lại vào trong túi quần.
Trên đường trở về, Úy Lam còn hỏi anh một câu.
"Không nhìn nữa à?"
Tần Lục Trác lắc đầu "Bên ngoài lạnh lắm, chắc cũng đã đủ rồi."
Úy Lam có chút nghi ngờ nhìn anh.
Anh mà cũng biết sợ lạnh?
Hai người lại dọc theo con đường trở về, chuẩn bị trở lại phòng an ninh. Mà trong phòng họp, Tề Hiểu đang than thở, oán hận nói: "Thế nào, manh mối lại đứt à?"
Người bên cạnh cậu tuổi tác không cách biệt lắm, cũng gật đầu: "Đúng vậy, còn tưởng là lần này sẽ có hy vọng."
Ngay cả trước đó đột nhiên thẩm vấn hai anh em Trần Vũ và Trần Cẩm Lộ nhưng cuối cùng cũng không có hiềm nghi.
Cấp trên rất quan tâm đến án mạng này nên thời gian phá án cũng ngắn hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!