Chương 23: (Vô Đề)

Bàn tay Úy Lam rất mềm, mang theo mùi hương ấm áp đặc biệt vương vấn trên má anh. 

Khuôn mặt Tần Lục Trác hơi lạnh, bị tay cô ôm lấy như vậy một lúc lâu sau cũng không có hành động gì khác. Đến khi anh lấy lại tinh thần, Úy Lam đã rút tay ra, cầm hồ sơ lên, cô thấp giọng cười khẽ: "Cho nên tôi mới nói, nhất định là có chỗ nào đó không thích hợp."

Anh đứng đơ người nhìn Úy Lam cúi đầu nghiêm túc xem hồ sơ, vừa tức giận lại vừa cảm thấy buồn cười.

Tần Lục Trác không phải chưa từng bị con gái trêu chọc, không chỉ trêu chọc, còn chủ động tỏ tình chẳng phải là ít. 

Nhưng mà bị trêu chọc như thế này quả thật là lần đầu tiên.

Phải nói là Úy Lam không làm gì với anh cả.

Thậm chí ngay cả lời nói của cô cũng đều chỉ mơ hồ và ôn hòa, cảm giác rất nhẹ nhàng. 

Tiếu Hàn đẩy cửa tiến vào, thấy Tần Lục Trác đứng bên cạnh Úy Lam, còn Úy Lam đang cúi đầu nhìn hồ sơ, mà anh thì đang cúi đầu nhìn cô. Ánh mắt này, Tiếu Hàn chưa từng thấy qua.

Có lẽ là do tiếng động mở cửa làm giật mình, Tần Lục Trác ngẩng đầu nhìn cậu. 

Tiếu Hàn đang muốn nói chuyện thì anh trực tiếp đi đến kéo người ra ngoài, cũng không cho người ta có cơ hội nói câu nào. 

Hai người đi đến cuối hành lang, Tần Lục Trác duỗi tay đẩy cửa sổ ra, gió lạnh tràn vào khiến anh tỉnh táo hơn rất nhiều. 

Anh lấy hộp thuốc từ trong túi quần, rút ra một cây rồi kẹp trong tay. Anh tìm kiếm bật lửa, kết quả tìm nửa ngày cũng không thấy, hôm nay buổi sáng ở công ty, buổi chiều ở đây, anh chưa được hút điếu thuốc nào, lúc này ngay cả bật lửa cũng không thấy.

Cuối cùng, Tiếu Hàn lấy bật lửa từ trong túi ra, xoẹt một tiếng, ngọn lửa màu cam phụt lên.

Bàn tay của Tiếu Hàn đưa đến gần, Tần Lục Trác ngậm điếu thuốc trong miệng, khom lưng cúi đầu, ghé sát vào, đầu thuốc lá bị ngọn lửa đốt cháy, anh hít sâu một ngụm rồi sau đó chậm rãi phun ra.

Tiếu Hàn đã sớm nhìn ra chuyện này không bình thường.

Giữa đàn ông và phụ nữ nếu có quan hệ không bình thường thì chỉ đơn giản là liên quan đến hai chữ "tình" (tình cảm) và tính (tình dục) mà thôi. 

Giữa hai người này nhất định không phải từ phía sau mà là từ phía trước.

"Thật ra bác sĩ Úy rất tốt, lớn lên lại xinh đẹp, còn có năng lực như vậy."

Nghẹn nửa ngày, Tiếu Hàn nhàm chán nói.

Nói xong, chưa cần Tần Lục Trác lườm, cậu đã tự mình câm miệng trước.

Cậu là đội trưởng của đội hình sự một, từ trước đến nay cũng không phải dựa vào khéo miệng, loại chuyện này nên để cho mấy dì hậu cần ở cục cảnh sát làm mới phải. Đúng rồi, lúc trước khi Tần Lục Trác còn ở đội cảnh sát thì có đã không ít người giới thiệu đối tượng cho anh ấy.

Lúc ấy, ngay cả anh ấy tùy tiện ra ngoài tham gia một đại hội nào đó cũng có thể hấp dẫn con gái đuổi đến cục cảnh sát.

Trong đó, vụ ầm ĩ nhất là một hoa khôi cảnh sát vừa tốt nghiệp, cô gái kia là hoa khôi cảnh sát thực thụ, lớn lên xinh đẹp, eo thon chân dài, mặc một thân cảnh phục, bên hông đeo thắt lưng, tư thái hiên ngang miễn bàn.

Ai ngờ lại vì tham gia một hội nghị có Tần Lục Trác, gặp được vị đội trưởng Tần lạnh lùng trong truyền thuyết, từ đây tâm hồn thiếu nữ rung động, sau đó không thể tự kiềm chế.

Cô gái kia nhanh chóng theo đuổi, nào là đưa đồ ăn rồi mời ăn cơm……

Nói thật, những chuyện một cô gái có thể làm, cô ấy đều làm. Cuối cùng ngay cả cục trưởng Phương cũng nghe thấy chuyện này, nhưng Tần Lục Trác vẫn cứ từ chối.

Nguyên văn lời nói của anh ấy là, tôi không thích cô ấy, cũng không có khả năng vì người bên ngoài mà đến với cô ấy, đó mới chính là sự vô trách nhiệm lớn nhất đối với người ta. 

Nhìn qua thì những lời này đều hợp tình hợp lý.

Cũng giống như tính cách của anh ấy, quyết đoán, dứt khoát, nhất định không dông dài.

Lúc đó cục trưởng Phương tức giận đến mức muốn trói anh ấy lại, hỏi rằng, vậy cậu muốn tìm kiểu người như thế nào?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!