Edit: Malbec
Cuối cùng thì Tần Lục Trác vẫn không hối hận.
Bởi vì bây giờ trong nhà Úy Lam cũng coi như là hiện trường vụ án nên bọn họ ngay cả đồ vệ sinh cá nhân cũng không về lấy. Tần Lục Trác đưa cô về, trên đường tìm một siêu thị 24h để mua chút đồ vệ sinh cá nhân.
Úy Lam đứng cạnh kệ hàng, nghiêm túc so sánh hai cái khăn lông: "Anh cảm thấy hồng nhạt đẹp hay là màu xanh nhạt đẹp?"
Cô vừa hỏi xong thì một cánh tay vươn qua, trực tiếp gỡ khăn lông màu xanh nhạt trên giá xuống.
Úy Lam trừng mắt nhìn bóng lưng anh, đúng là ương ngạnh.
Chờ mua xong mọi thứ, Tần Lục Trác ở quầy thu ngân lấy ví, đưa thẻ ra, Úy Lam lập tức áy náy nói: "Đều là đồ dùng của tôi, sao lại không biết xấu hổ để anh trả tiền."
Ai ngờ anh vẫn đưa thẻ cho thu ngân, cuối cùng nói: "Tôi không keo kiệt như vậy."
Lời này sao nghe như nói lẫy thế?
Úy Lam nhớ đến mười bảy tệ kia, ừ, quả thật cô rất keo kiệt.
Hai người mua xong đồ rồi lại lần nữa lên xe, lần này Úy Lam nhịn không được liền nói: "Hy vọng tiếp theo không xảy ra chuyện gì nữa."
Ngay cả cô, một người không tin vào huyễn học mà trong vòng một ngày lại gặp phải nhiều chuyện như vậy, không nhịn được hoài nghi gần đây có phải là thời gian xui xẻo của mình hay không.
Mẹ cô, Nghiêm Phong ngược lại rất tin Thần Phật, khi còn nhỏ hai chị em cô thường xuyên được đưa lên chùa ăn đồ chay.
Có lẽ chờ qua một thời gian nữa, cô cũng nên đi một lần.
Bây giờ đã là đêm khuya, vốn bọn họ 9 giờ từ chỗ Tiếu Hàn trở về, kết quả lăn lộn đến tận bây giờ đã gần 1 giờ. Đại khái vì không có những chiếc xe khác nên tiếng động cơ vang lên trên đường phố trống trải có chút ồn ào, phách lối.
Úy Lam quay đầu, nhịn không được hỏi: "Vội về nhà có việc gì sao?"
Người đàn ông kia nhếch miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước, ngay lúc cô nghĩ anh ta sẽ không trả lời, anh lạnh nhạt nói: "Tần Tiểu Tửu còn ở nhà."
Bình thường anh sẽ không về nhà quá muộn, kết quả hôm nay bị đủ loại chuyện làm chậm trễ.
Úy Lam nhớ đến con mèo nhỏ mềm mại kia.
Cô hỏi: "Vết thương của nó đã tốt hơn chưa?"
"Tốt rồi."
Úy Lam nhìn anh, đột nhiên nhớ đến bèn cố ý hỏi: "Vẫn đến bệnh viện kia à?"
Tần Lục Trác lần này không trả lời cô.
Nhưng mà quả thật anh không còn đến bệnh viện thú cưng đó nữa, bởi vì nữ bác sĩ kia sau đó có gửi cho anh một tin nhắn, ngữ khí chứa đầy sự u oán. Anh vốn không giỏi chuyện nam nữ, lại càng cảm thấy kỳ quái, từ trước đến giờ anh chưa từng ra ám hiệu hay có gì khác với nữ bác sĩ kia, thế nào mà nữ bác sĩ kia lại làm như anh bội tình bạc nghĩa với cô ấy vậy.
Tần Lục Trác là người đàn ông không có tính kiên nhẫn, đặc biệt là với người phụ nữ anh không có hứng thú, ngay cả ánh mắt anh cùng lười nhìn.
Thẩm Phóng từng nói, loại đàn ông quyết đoán quá mức như anh, đối phụ nữ cũng là một thể loại cặn bã.
Lúc ấy Tần Lục Trác trả lời cậu ấy, cặn bã cái rắm.
Xe tiến vào một tiểu khu, là loại tiểu khu ngay cả thang máy cũng không có, tầng lầu cũng không quá cao. Bảo vệ gác cửa là một ông chú lớn tuổi, thấy Tần Lục Trác trở về còn gật đầu chào hỏi.
Đang muốn hỏi, xe đã nhanh như chớp tiến vào, chỉ còn lại làn khói xe mỏng manh.
"Không có thang máy, phải tự đi lên bằng chân đấy." Đi lên lầu, Tần Lục Trác cảnh báo trước với Úy Lam.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!