Chương 17: (Vô Đề)

Một người người khi đang vô cùng khiếp sợ sẽ có biểu cảm giống như vẻ mặt mẹ Tống bây giờ.

Bà trợn to mắt nhìn chằm chằm con trai phía đối diện, đôi tay đặt trên ngực giống như giây tiếp theo sẽ hít thở không thông. Thật sự những lời này của Tống Trầm giống như một một cây đao cắm trên ngực bà.

Những lời này của Tống Trầm cũng đã phá hủy những gì mà bà từng tin tưởng.

Cái gọi là lòng như tro tàn, chắc giống như bây giờ đây.

Người như mẹ Tống, cuộc sống cũng không được xem là như ý nhưng lại có được một người con trai khiến bà có thể từ trên cao mà nhìn xuống con trai người khác. Những người bố người mẹ tuy sự nghiệp thành công gấp trăm ngàn lần so với bà đều phải mang vẻ mặt lấy lòng nhìn bà.

Có lẽ ban đầu bà còn lo sợ bất an nhưng theo thời gian không ngừng lớn dần, người lấy lòng xung quanh bà ngày càng nhiều.

Bà bắt đầu đem lòng hư vinh này gán lên người con trai.

Chỉ khi con trai càng ưu tú, hoàn mỹ, bà mới có thể được nhiều người hâm mộ, nịnh nọt thế này.

Khi mẹ Tống lấy lại được tinh thần, phản ứng đầu tiên là trách móc, giọng nói bén nhọn: "Tống Trầm, con nói hươu nói vượn gì vậy?"

Nói hươu nói vượn sao?

Tống Trầm yên lặng nhìn bà, đột nhiên cười lên.

Cậu nói: "Chậu hoa kia quả thật là con đẩy, nhưng  mà con không dám thừa nhận."

Khuôn mặt mẹ Tống không còn chút máu, trắng như một tờ giấy.

Chuyện xảy ra ở trường học vào ba tháng trước, sao mà bà không biết. Là một thành viên hội phụ huynh học sinh, bà còn triệu tập một vài phụ huynh khác cùng nhau đến trường học muốn nói pháp luật.

Lời lẽ chính đáng mà bà nói khi đó là thế nào?

Trường học là nơi để học tập, xuất hiện chuyện gây tổn thương cho người khác như thế này là hành vi hư hỏng trái với đạo đức, nhất định phải báo cảnh sát.

Khi đó ý kiến giáo viên là ngầm giải quyết, đây chỉ là hành vi nhất thời của học sinh.

Kết quả, bà đưa phụ huynh học sinh một lần nữa tới trường học, yêu cầu nhanh chóng báo cảnh sát bắt người.

Cuối cùng, thiên kim nhà giàu Trần Cẩm Lộ cũng thừa nhận.

Cô ta nói đó là hành động nhất thời của cô ta, Trần gia bồi thường cho người nhà học sinh bị thương một triệu tệ. 

Đây là lần đầu tiên mẹ Tống bị người khác coi khinh ở trường học như vậy, bà trơ mắt nhìn những đồng tiền dẫm đạp lên bà. Luật sư của Trần gia nhẹ nhàng thuyết phục những người khác, cái gọi là quyền lợi hội phụ huynh của mẹ Tống, trước mặt tiền tài lại không chịu nổi một kích.

Cho nên sau khi bà về nhà vẫn còn nhắc mãi, nên đuổi học Trần Cẩm Lộ.

Tống Trầm lạnh nhạt nhìn về phía mẹ cậu, thấp giọng nói: "Không phải mẹ luôn kêu gọi đuổi học người đẩy chậu hoa sao, người đó chính là con."

Mẹ Tống vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, tức giận nhìn cậu, giống như không hiểu vì sao đứa con trai luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện đột nhiên lại biến thành như vậy.

Đến khi Tống Trầm giơ tay lên với cảnh sát, lặp lại lần nữa: "Tôi muốn tự thú."

Lúc này mẹ Tống lảo đảo, cha Tống Trầm đỡ lấy, cuối cùng cũng mở miệng, nổi giận nói: "Tống Trầm con đừng có làm loạn."

Thiếu niên quay đầu, đúng lúc ánh mặt trời chiếu trên má cậu.

Cậu nói: "Trong mắt hai người đây là làm loạn sao? Hai người không phải luôn nói làm sai thì phải gánh vác hậu quả ư. Con không phải một đứa con trai hoàn mỹ, thậm chí so với người mà hai người ghét bỏ trong miệng còn rác rưởi hơn. Bởi vì cô ấy còn dám bảo vệ con, còn con chỉ biết trốn tránh."

Trần Cẩm Lộ giống như sống lại, cô chạy đến kéo tay Tống Trầm, lắc đầu.

"Tống Trầm, đừng, cậu không cố ý. Tớ biết cậu không cố ý, tớ đã bồi thường tiền cho Dương Thiền, cậu ấy cũng đã tha thứ cho tớ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!