Truyện được dịch/edit bởi [L.A_MALBEC] và đăng tại lustaveland. com
Edit: Malbec
Bây giờ là lúc học sinh vừa mới ăn cơm trưa xong, bắt đầu rời phòng ăn trở về.
Dù đã vào đông nhưng ở sân trường vẫn có không ít học sinh mặc đồng phục đi lại, bên trong là quần áo thật dày, bên ngoài khoác đồng phục.
Áo lông dày rộng như vậy mà có thể mặc bên trong quần áo, đây cũng có thể xem là một đặc sắc của trường học Trung Quốc.
Tiếu Hàn dập tắt điếu thuốc trên tay, ném vào thùng rác ven đường, nhịn không được mà phỉ nhổ: "Loại đồng phục kiểu này trước kia đã gây họa cho chúng ta, bây giờ lại tiếp tục gieo họa cho những đời sau."
Cảnh sát đứng cạnh cậu cười ha ha, nói: "Đội trưởng Tiếu, xem ra hồi đi học anh cũng có chuyện xưa nha."
Tiếu Hàn trừng mắt nhìn cậu ta: "Đừng nói nhảm, trước tiên đến phòng làm việc giáo viên."
Sau khi cậu quay người, vị cảnh sát kia nhịn không được lại nói, không phải là do anh ấy nhắc đến trước sao.
Tuy rằng dãy phòng thí nghiệm và khu dạy học có cầu vượt nối với nhau nhưng mà trừ giờ học ra, mọi người cũng không thích chạy sang bên này. Cho nên chỉ có học bá ngại phòng học quá ầm ĩ thì sẽ lại đây học từ đơn hoặc đọc sách.
Ở hàng lang tầng 3 trước phòng thí nghiệm hóa học, một nam sinh cao gầy mặc đồng phục tựa vào lan can.
Ngón tay cậu ta kẹp một tấm card, nhìn qua hình như là một tấm thẻ căn cước.
Đối diện là hồ nước, hoa cỏ cây cối vốn tươi tốt lúc ngày hè, bây giờ chỉ còn lại vẻ thưa thớt, khắp nơi hiện lên sự hiu quạnh của mùa đông. Cái hồ nhỏ bên rừng cây này vào mùa hè thường xuyên có những đôi yêu nhau lén hẹn hò ở đây, hội học sinh thậm chí còn tổ chức những cuộc kiểm tra bất ngờ.
Bây giờ là mùa đông nhưng vẫn có thể thấy một hai đôi nam nữ ở bên trong.
"Tống Trầm, cậu ở đây à, tìm cậu cả buổi rồi đấy."
Phía sau có giọng nam truyền đến, động tác trên tay nam sinh dựa vào lan can ngừng một lát, tấm card trên ngón tay suýt chút nữa là rơi từ trên lan can xuống.
Tống Trầm quay đầu nhìn người phía sau, là cán bộ lớp.
Cán bộ lớp vỗ vai cậu, thấp giọng nói: "Thầy Vương tìm cậu khắp nơi, cậu nhanh đến văn phòng thầy một chuyến."
Thầy Vương là chủ nhiệm lớp bọn họ.
Tống Trầm cầm lấy tấm card trong tay, cúi đầu nhét vào túi quần đồng phục.
Một lát sau, chàng trai cao gầy này đã xuất hiện trong văn phòng giáo viên, lúc này trong văn phòng trừ thầy Vương còn có chủ nhiệm khoa, cùng với hai người đàn ông cậu chưa từng gặp qua.
Thầy Vương thấy cậu đến, vẫy tay: "Tống Trầm, em mau lại đây."
Tiếu Hàn vừa ngẩng đầu thì thấy một thiếu niên vô cùng đẹp trai đứng ở cửa, thần sắc bĩnh tĩnh, trên người có sự vững vàng hiếm thấy ở một học sinh cấp 3.
Trong lòng Tiếu Hàn thầm gật đầu, nam sinh như thế này chắc chắn được rất nhiều nữ sinh chào đón.
Chẳng qua thích đến mức tình nguyện gánh thay tội danh giết người, có phải là có chút thái quá hay không?
Thầy Vương với vẻ mặt lo lắng nhìn Tống Trầm, lại nói với Tiếu Hàn: "Đứa nhỏ này ở lớp chúng tôi, không, là đứa nhỏ không khiến người khác phải lo lắng ở trường chúng tôi đã nhiều lần thành tích đều ở trong top 3."
Hiển nhiên, trong cảm nhận của giáo viên, chỉ cần là đứa trẻ có thành tích tốt vậy nhất định sẽ làm người khác ít phải lo.
Tiếu Hàn cười cười: "Chúng tôi chỉ tới để phân tích tình huống mà thôi, thầy không cần căng thẳng quá."
Tiếu Hàn nhìn về ghế trống phía đối diện, cười nói: "Bạn học Tống, em ngồi trước đi, không cần khẩn trương, chúng tôi đến để phân tích tình huống một chút."
Ai ngờ Tống Trầm yên tĩnh ngồi xuống, trên mặt không có chút nào gọi là là khẩn trương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!