Truyện được dịch/edit bởi [L.A_MALBEC] và đăng tại lustaveland. com
Edit: Malbec
Đây là lần đầu tiên Tần Lục Trác thấy trên mặt Úy Lam xuất hiện phản ứng kịch liệt đến như vậy.
Rất rõ ràng, Trần Cẩm Lộ đột nhiên nhận tội khiến Úy Lam thập phần kinh ngạc.
Tuy nhiên, biểu cảm kinh ngạc của Úy Lam cũng không giữ được bao lâu, cô nhanh chóng truy hỏi: "Theo tôi được biết, nạn nhân trước kia làm việc ở tiệm massage, phụ trách việc rửa chân hoặc massage cho khách, cho dù bây giờ sống trong nhung lụa nhưng tôi tin rằng thể lực của cô ta không phải yếu ớt gì mà có thể chỉ một Trần Cẩm Lộ lại dễ dàng chế ngự được cô ta."
Tiếu Hàn khiếp sợ mà nhìn cô: "Làm sao cô lại biết những chuyện này?"
Cậu có thể chắc chắn rằng vừa rồi mình chỉ nói họ tên của người chết, tuyệt đối không để lộ quá nhiều tin tức.
Nếu Úy Lam chỉ bằng mấy câu nói kia liền đoán ra được trước kia nạn nhân từng làm gì thì cũng thật là đáng sợ.
Cũng may Úy Lam không làm cậu kinh ngạc được bao lâu, cô đem câu chuyện ngẫu nhiên gặp ở nhà hàng mấy ngày trước nói cho Tiếu Hàn. Là câu chuyện lúc ấy Trần Cẩm Lộ cùng Đỗ Như Lệ gặp nhau ở nhà hàng.
Trần Cẩm Lộ châm chọc Đỗ Như Lệ một thân đều là mùi nước rửa chân, chứng tỏ Đỗ Như Lệ trước kia quả thật từng làm ở tiệm massage. Đỗ Như Lệ tự mình nói ra cô ta xuất thân làm việc nặng nhọc, cô gái còn mơn mởn thanh xuân như cô ta, đơn giản chính là giúp người rửa chân hoặc đấm bóp.
Tuy đáy lòng Tiếu Hàn đã giảm bớt sự kinh ngạc nhưng mà đối với suy luận của Úy Lam vẫn vô cùng khâm phục.
Cậu nói: "Cô nói không sai, Đỗ Như Lệ đúng là đi ra từ tiệm massage, có lẽ cũng chính là ở nơi này qua lại với Trần Hồng Nguyên, sau đấy được bao dưỡng. Tuy nhiên, sau khi khoa xét nghiệm của chúng tôi kiểm tra đo lường, phát hiện trong máu của Đỗ Như Lệ có thuốc mê, có tác dụng gây mê rất mạnh, đừng nói phụ nữ, một người đàn ông cường tráng cũng có thể lập tức rơi vào trạng thái mê man."
Cho nên, nếu Đỗ Như Lệ bị hôn mê vậy thì Trần Cẩm Lộ cũng chưa chắc không có cơ hội xuống tay.
Nếu như suy nghĩ theo hướng này cũng xem như thuyết phục.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tần Lục Trác vẫn luôn nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đợi đến khi Tiếu Hàn nói xong, anh quay đầu, nói: "Quan hệ giữa Trần Cẩm Lộ và Đỗ Như Lệ vô cùng căng thẳng, cậu thấy Trần Cẩm Lộ có khả năng hạ thuốc Đỗ Như Lệ không?"
Ngay cả ở nơi công cộng, Trần Cẩm Lộ cũng có thể hạ nhục Đỗ Như Lệ như vậy, Đỗ Như Lệ làm sao mà không phòng bị cô ta được.
Chỉ sợ rằng nếu Trần Cẩm Lộ xuất hiện xung quanh cô ta trong bán kính ba mét, Đỗ Như Lệ đã phải hành động cẩn thận hơn bình thường.
Tiếu Hàn tất nhiên cũng đã suy xét đến mặt này.
Nhưng cậu nói: "Hiện tại mấu chốt nhất là, Trần Cẩm Lộ đã thừa nhận người là do cô ta giết."
"Nếu cô ấy đang cố bảo vệ hung thủ thật sự thì sao ?" Tần Lục Trác dửng dưng hỏi ngược lại.
Úy Lam: "Hoặc là, cô ta đang bảo vệ người cô ta cho là hung thủ."
Trong lúc Tiếu Hàn nghe bọn họ nói thì nhìn lại một lần, rốt cuộc thở ra một hơi, gật đầu thừa nhận: "Chuyện quả thật là có khả năng như vậy."
Chỉ là những lời này vừa thốt ra, mặt Tần Lục Trác hoàn toàn lạnh xuống.
Anh cười lạnh một tiếng, lặp lại: "Chuyện quả thật là có khả năng như vậy?"
"Mạng người là chuyện quan trọng nhường nào, cậu lại dễ bị lừa như thế."
Tiếu Hàn vội ngẩng đầu lên giải thích: "Đội trường, anh hiểu lầm em rồi. Chúng em không chỉ có khẩu cung, còn có vật chứng, hơn nữa Trần Cẩm Lộ tối hôm qua không có chứng cứ vắng mặt ở hiện trường, những bạn bè tụ họp với cô ta tất cả đều đã xác nhận, tối hôm qua lúc 11 giờ cô ta liền rời khỏi quán bar, cũng điều tra camera theo dõi rồi."
Còn chứng cứ, cậu ta cũng không nói là cái gì.
Không khí trong phòng rơi vào trầm mặc, Tần Lục Trác trực tiếp nhìn về phía Úy Lam, dừng một chút: "Cô ấy là chuyên gia tư vấn tâm lí của nghi phạm, có lẽ sẽ giúp ích cho các người."
Uý Lam hơi giật mình, không nghĩ tới Tần Lục Trác thật sự nói chuyện giúp mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!