Chương 12: (Vô Đề)

Truyện được dịch/edit bởi [L.A_MALBEC] và đăng tại lustaveland. com

Edit: Malbec

Đêm nay, Úy Lam hoàn toàn không ngon giấc. 

6 giờ rưỡi, đồng hồ báo thức còn chưa kêu thì cô đã rời giường. Sáng sớm, qua khung cửa sổ thấy được một mảng sương mù ngoài kia, sắc trời bên ngoài không được tốt lắm nhưng tâm trạng của cô cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.

Vào toilet, cô mở vòi nước rồi vỗ nước lạnh lên mặt, nhìn gương mặt trong gương với làn da trắng nõn mịn màng, một chút khuyết điểm nhỏ cũng không thấy, trắng như trứng gà bóc.

Nhưng trong chớp nhoáng, cô chợt nhớ đến lời nói giận dữ của người đàn ông kia.

Cô cảm thấy đám người kia thấy cô lớn lên xinh đẹp, sẽ tha cho cô?

Anh ta đã nói như vậy.

Úy Lam nhìn gương, trong đầu hiện lên gương mặt tức giận của anh, ừ, quả thật là đã nói như vậy.

Cho nên, anh ta vẫn cảm thấy cô xinh đẹp.

Nếu để Tần Lục Trác biết những lời trách mắng tối qua của mình cuối cùng chỉ để lại kết luận này trong đầu Úy Lam, anh nhất định sẽ tức giận đến mức muốn mở đầu cô ra xem lại cấu tạo mạch não của cô.

Cô khoát nước lạnh lên mặt.

Thế là tâm trạng lại càng vui vẻ hơn. 

Trợ lý Trương Tiêu cảm nhận rõ ràng hôm nay tâm trạng Úy Lam rất tốt cho nên sau khi báo cáo lịch trình, rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô nói cho Úy Lam, Lý phu nhân bị ảnh hưởng tâm lý do con trai xuất ngoại đã hủy bỏ lịch hẹn trước cuối tuần, nghe nói là không đến đây.

Khi cô báo tin tức này cho Úy Lam, Úy Lam chỉ thản nhiên gật đầu, không quá để ý.

Ngược lại là Trương Tiêu nói nhỏ: "Bác sĩ Úy, khoảng thời gian này cô sẽ không có việc rồi."

Thời gian trống vô ích này, căn bản không thể làm ra tiền.

Một giờ một nghìn, khoảng thời gian bị khách hàng hủy, nếu không có khách hàng mới đến thì sẽ là một sự tổn thất.

Úy Lam ngẩng đầu nhìn cô, cười nhạt nói: "Cô rất sợ tôi rảnh rỗi?"

"Đương nhiên không phải."

Trương Tiêu chạy chóng xua tay, cô sao dám.

Úy Lam hiểu rõ cô đang suy nghĩ vì mình, an ủi: "Yên tâm đi, tiền lương của mình cô, tôi vẫn có được."

Trương Tiêu càng thêm quẫn bách, nhanh chóng nói: "Bác sĩ Úy, ý của tôi không phải thế này."

Úy Lam cũng chỉ nói đùa với cô ấy thôi, cô vẫy tay, bảo Trương Tiêu ra ngoài trước.

Buổi chiều, sau khi tiễn khách, đúng lúc điện thoại Úy Lam vang lên.

Cô nhìn thoáng qua tên trên màn hình, tiện tay ấn nút trả lời.

Giọng nói người đàn ông bên kia điện thoại rất dễ nghe, là Lâm Kỷ Minh, con trai của người cô, cũng là anh họ Úy Lam.

"Tiểu Lam, buổi tối có rảnh không?"

Lâm Kỷ Minh cười một tiếng: "Lam Lam của chúng ta vẫn thông minh như vậy."

Úy Lam nhịn không được véo chóp mũi: "Không được gọi em như thế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!