Chương 9: (Vô Đề)

14

Ta cũng không giấu diếm, trực tiếp hỏi rõ Thấu Vân có phải do Minh Diễn sai đến hay không. Nàng ấy cũng trả lời rất dứt khoát, nói mình vốn là con gái của một võ sư, sau khi phụ thân qua đời, huynh trưởng ham mê cờ bạc, không chỉ phá sạch gia sản mà còn bán nàng ấy cho người làm nghề chèo thuyền để làm kỹ nữ.

Nàng ấy không chịu, liền bị huynh trưởng đánh đập tàn nhẫn ngay tại bến tàu, may mà gặp đúng lúc Minh Diễn và người của chàng đi ngang qua, Minh Diễn liền lập tức chuộc thân cho nàng ấy, đưa nàng ấy trở về cung.

Sau khi Minh Diễn nghe nàng ấy kể về cảnh ngộ của mình, chàng lại sai người đi dạy dỗ huynh trưởng nàng ấy một trận nên thân, đồng thời sắp xếp ổn thỏa cho mẫu thân goá bụa và đệ đệ nhỏ tuổi của nàng ấy. Vì cảm kích đại ân đại đức của Minh Diễn, nàng ấy cam tâm tình nguyện làm việc cho chàng.

Minh Diễn biết nàng ấy có chút võ nghệ phòng thân liền phái nàng ấy đến Quảng Dương Hầu phủ để chăm sóc ta.

Ta nghe lời Thấu Vân kể, nhất thời không kìm được, lại rơi nước mắt.

Kiếp trước, bản thân chàng đã lâm vào tình cảnh khó khăn đến như vậy, vất vả lắm mới có được một người đáng tin cậy, vậy mà vẫn đưa người đó đến bên cạnh ta.

Ta càng nghĩ về kiếp trước càng cảm thấy cuộc đời mình giống như một giấc mộng, không nhìn rõ đường đi, không phân rõ phải trái, càng không nhìn thấu lòng người.

May mắn thay, ta cuối cùng vẫn tin vào Minh Diễn.

Kiếp trước, ta tin tưởng chàng có thể đem đến cho thiên hạ một thời đại thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp. Kiếp này, ta vẫn tin tưởng chàng, tin chàng có thể xoay chuyển càn khôn, viết lại kết cục của tất cả mọi người.

Thấu Vân thấy ta khóc thì có chút lo lắng bất an, nhỏ giọng nói Minh Diễn từng dặn nàng ấy, nếu ta có điều gì muốn nói với chàng, cứ nói với Thấu Vân, nàng ấy tự có cách chuyển lời đến Minh Diễn.

Ta nghe nàng ấy nói xong, trên mặt lại đỏ bừng, trong lòng có vô vàn lời muốn nói nhưng sao có thể kể với Thấu Vân? Ta chỉ muốn tự mình thổ lộ hết tâm can với Minh Diễn, làm sao cam lòng để người khác biết được những nỗi tương tư này.

Ta lau khô nước mắt, hỏi nàng ấy trong cung có xảy ra chuyện gì không. Nàng ấy nói, trong cung sắp có đại biến, Bệ hạ đã phát hiện ra trong sư tử ngọc chặn giấy có điều khác thường. Ta nghe xong thì giật mình, vội vàng bảo nàng ấy kể lại tỉ mỉ.

Thấu Vân kể, mấy ngày trước, Bệ hạ vô tình làm rơi sư tử ngọc chặn giấy, cái chặn giấy ấy rơi xuống đất liền vỡ tan, bên trong lộ ra một đạo phù chú màu vàng rực.

Bệ hạ vừa nhìn thấy đạo phù chú kia liền sinh nghi, âm thầm phong tỏa điện Tuyên Thất nội bất xuất ngoại bất nhập, còn phái nội thị tâm phúc của mình đi điều tra nhưng không cho phép bất cứ ai để lộ ra tin tức.

Hôm qua, người nội thị ấy đã trở về cung, sợ rằng mấy ngày nữa sẽ xử lý Hà Thục phi.

Ta nghe xong, trong lòng vẫn là cảm thấy có chút lo lắng, chỉ sợ lần này không thể kéo theo cả Lý Bật ra ánh sáng, bèn hỏi Thấu Vân xem cô cô và phụ thân phái người đến Minh Châu có điều tra được gì không.

Thấu Vân trả lời, đã điều tra ra được vài nhân chứng, biết được lúc đầu mẫu thân của Thục phi từng gả cho cữu cữu của Lý Bật nhưng người cữu cữu kia của Lý Bật mất sớm, chẳng bao lâu sau, mẫu thân của bà ta liền mang theo bà ta tái giá xa xứ, đến kinh thành gả vào Hà gia.

Chỉ là vật chứng ở Minh Châu đều đã bị xử lý sạch sẽ, như thể đã có người sớm dọn dẹp. Ở kinh thành, cô cô cũng điều tra ra được, trong cung của Hà Thục phi có một tiểu thái giám phụ trách mua sắm, thường tranh thủ lúc ra ngoài làm việc để lén lút truyền tin tức cho Lý Bật.

"Nhưng tại sao Bệ hạ lại vô tình đánh rơi sư tử ngọc chặn giấy, lại còn đúng vào lúc này chứ? Quả thật quá trùng hợp rồi."

Thấu Vân nghe xong, khẽ mỉm cười, ghé tai nói nhỏ với ta: cô cô đã sớm nghi ngờ món lễ vật phối cùng lụa tím kia, đương nhiên cũng để ý đến chuyện sư tử bằng ngọc. Cô cô vẫn luôn án binh bất động, là vì chờ phụ thân ta xác minh xong quay trở về.

Bây giờ trong lòng bà ấy đã chắc chắn, tất nhiên phải khiến sơ hở bị lộ ra. Chỉ là cô cô không tiện đích thân ra mặt làm việc này nên mới tính kế Hoàng thượng một phen.

Bên cạnh Hoàng thượng có một nội thị là người của cô cô. Cô cô dặn dò hắn ta lén lút dịch chuyển đồ vật trên long án hơi lệch sang phải một chút.

Hoàng thượng không phát hiện ra, viết chữ xong vẫn theo thói quen đặt chặn giấy sát mép bàn, kết quả sư tử ngọc chặn giấy không được giữ thăng bằng liền rơi xuống đất. Trước đó người của cô cô đã động tay động chân vào cái chặn giấy đó, chỉ cần sư tử ngọc chặn giấy rơi xuống thì chắc chắn sẽ vỡ.

Ta nghe Thấu Vân kể đến đây, trong lòng mới hơi yên tâm một chút, suy nghĩ kỹ lại, chỉ cảm thấy mình thật non nớt. Nếu đổi lại là ta, có lẽ chỉ dám thừa dịp mang điểm tâm mà gạt chặn giấy rơi xuống đất mà thôi.

Ta còn muốn trò chuyện thêm vài câu với Thấu Vân, ai ngờ Nguyệt Lân và Như Trầm đã quay về, chỉ đành gác lại chuyện đó.

Từ khi Thấu Vân đến, trong phòng ta bất giác náo nhiệt hơn hẳn, không phải vì ta thích nói chuyện, mà là Nguyệt Lân cuối cùng cũng có người để trò chuyện cùng. Hai người ấy cứ ở cạnh nhau là ồn ào không chịu được.

Ta muốn yên tĩnh một lát, thường phải mời Bích Châu đến để dạy bảo bọn họ, ai ngờ mấy ngày sau, ngay cả Bích Châu cũng trở nên ồn ào, còn hai người kia thì chẳng thấy tiến bộ chút nào. Ta thường trêu Thấu Vân, nói không biết rốt cuộc là Minh Diễn tìm nha hoàn cho ta, hay là tìm bạn chơi cùng Nguyệt Lân.

Mấy ngày nay, trong phủ và trong cung đều rất yên ắng nhưng càng yên ắng, ta lại càng chắc chắn rằng sắp có chuyện lớn xảy ra.

Cuối tháng Bảy, trong cung đột ngột truyền tin có tang, nói rằng Hà Thục phi đã tự sát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!