Lời vừa thốt ra, quả nhiên phụ thân lập tức nổi giận, lại đập mạnh chén trà xuống bàn, chén trà vỡ làm đôi, nước trà bắn tung tóe khắp nơi.
Ta vẫn không chịu nhượng bộ, chỉ nhìn thẳng về phía phụ thân, trên mặt không đổi sắc.
"Vô lễ! Con dám so sánh phụ thân mình với Đậu Anh, thật sự cho rằng ta không trấn áp được Lý Bật, để hắn hoành hành ngang ngược trong triều đình giống như Điền Phẫn sao?"
Sắc mặt phụ thân đỏ bừng, ngay cả mẫu thân bên cạnh cũng sợ đến không dám nói lời nào. Còn ta lại chỉ cầm lấy bộ trường bào còn may dở trên tay, điềm nhiên lật qua lật lại, giọng nói bình thản:
"Năm xưa Vũ An Hầu có thể lộng hành là bởi vì trong cung có Vương Thái hậu làm chỗ dựa. Bây giờ, phụ thân mới là thân huynh đệ của Hoàng hậu nương nương, là cữu cữu ruột của Tiểu Diễn.
Con gái muốn hỏi phụ thân, vì sao Lý Bật kia có thể dám ngạo mạn hơn cả Vũ An Hầu, chẳng lẽ hắn ta không biết thân phận của phụ thân sao?
"Mẫu thân nghe ta nói đến đây liền đưa tay ôm trán, suýt chút nữa ngất xỉu, trên trán phụ thân cũng nổi đầy gân xanh, giận dữ muốn chửi ầm lên. Ta vẫn chỉ ngồi yên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào phụ thân."Phụ thân, con đã nói rồi, người này không thể đối đầu trực diện. Nếu như phụ thân không tin, cứ việc vào cung tìm Bệ hạ tố cáo, cứ việc gây khó dễ cho Lý Bật trên triều.
Đến lúc đó, sợ rằng phụ thân ngay đến Ngụy Kỳ Hầu cũng không làm được, còn phải nếm thử nỗi uất ức của Quán Phu.
"Dứt lời, ta cúi đầu cầm lấy cái kéo ở bên cạnh lên, cắt đi một sợi chỉ thừa trên trường bào. Phụ thân lại nổi giận, kéo khăn trải bàn một cái, làm đổ cả bộ trà cụ xuống đất."Câm miệng!
Con học từ đâu ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy? Còn dám ăn nói hồ đồ trước mặt phụ thân!
"Dứt lời, ông ấy quay sang mẫu thân gào lên:"Thường ngày nàng dạy dỗ con cái thế nào? Con bé nghe được những lời xằng bậy như vậy từ chỗ nào?
"Nước trà trên bàn tràn xuống đất, ta vội vàng ôm bộ trường bào đứng dậy, cũng may mà y phục còn chưa bị dính nước trà."Phụ thân thay vì ở đây tức giận với con và mẫu thân, chi bằng suy nghĩ thật kỹ nên đối phó với Lý Bật thế nào.
"Phụ thân còn định mở miệng mắng tiếp, nhưng bị ta liếc mắt lườm một cái. Có lẽ ông ấy chưa từng thấy ánh mắt ta sắc lạnh đến thế, cả người liền khựng lại. Ta không đợi ông ấy kịp phản ứng, liền mở miệng tiếp tục nói:"Con khuyên phụ thân lần này đừng hành động khinh suất, cũng đừng cho rằng sau khi phủ Thừa tướng kết thân với Minh Diễn thì sẽ đồng cam cộng khổ.
Con gái tuy bất tài nhưng có thể chỉ cho phụ thân một con đường, thay vì đấu đá với Lý Bật, chi bằng âm thầm điều tra Hà Thục phi xem trước khi mẫu thân bà ta tái giá vào nhà Hà gia đã từng là người của nhà nào.
"Nói xong, hai đầu gối ta khẽ cong xuống, quỳ gối thẳng tắp trước mặt phụ thân."Những lời hôm nay con gái nói đều xuất phát từ tận đáy lòng nhưng rốt cuộc vẫn là bất kính với phụ thân, chỉ cần phụ thân có thể nguôi giận, con nguyện chịu mọi trách phạt."
13
Hôm đó, phụ thân tức giận đến mức lớn tiếng mắng ta một trận thậm tệ. Ta lại không hề cảm thấy buồn bã, chỉ là không ngờ tới phụ thân lại có chút trẻ con như vậy, bị người khác chạm vào vảy ngược liền nổi giận đến thế.
Ông ấy mắng mãi, đến lúc cuối thì ta đã mệt đến mức không còn quỳ thẳng được nữa, lảo đảo suýt chút nữa thì ngã xuống.
Mẫu thân thấy vậy thì xót xa, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, lại dám đập bàn ngay trước mặt phụ thân, lên tiếng chất vấn phụ thân:
"Vệ Hoài Quân, chàng còn định mắng tới chừng nào nữa đây? Nếu chàng thấy Uyển Nhi không vừa mắt thì cứ đuổi cả hai mẫu tử chúng ta đi luôn đi! Quảng Dương Hầu phủ không chứa nổi chúng ta thì Tùy gia của ta vẫn có thể nuôi nổi hai kẻ ăn không ngồi rồi, rốt cuộc là chàng coi thường ai vậy?"
Nói xong, bà lại quay sang giận dữ quát ta:
"Con nha đầu này cũng thật là không hiểu chuyện, sao có thể đem phụ thân con ra so với Vệ Kỳ hầu! Dù Đậu Anh ở bên ngoài bị người khác chèn ép nhưng ông ta có bao giờ về nhà trút giận kiểu này không?"
Câu nói này nghe giống như là đang mắng ta nhưng thật ra đều là đánh vào thể diện của phụ thân. Phụ thân tức đến mức mặt tái xanh nhưng mẫu thân lại giả vờ như không nhìn thấy, nói xong liền gọi Bích Châu thu dọn hành lý, định lập tức dẫn ta về nhà mẹ đẻ.
Lúc này phụ thân mới cuống lên, không nổi giận nữa, cũng không để ý đến ta, chỉ lo níu lấy mẫu thân mà nhẹ nhàng năn nỉ, còn nháy mắt ra hiệu với Bích Châu.
Nhưng vừa rồi Bích Châu bị ông ấy trách mắng, làm sao chịu nghe theo, tay chân thu dọn hành lý cực kỳ nhanh nhẹn. Ta ngồi xem náo nhiệt một lúc, cảm thấy đầu gối thực sự không chịu nổi nữa, liền giả vờ lảo đảo rồi ngã sang bên cạnh, giả bộ ngất đi.
Đáng ghét là nha đầu Nguyệt Lân kia chỉ lo nghểnh cổ xem náo nhiệt, mãi một lúc sau mới la lên thất thanh:
"Không xong rồi, tiểu thư ngất rồi!"
Mẫu thân nghe vậy liền cuống cuồng, quên cả chuyện rời phủ, vội vàng sai người đặt ta lên giường, rồi quay lại túm lấy phụ thân định liều mạng với ông ấy. Phụ thân bị mẫu thân túm lấy đánh cho mấy cái đau điếng, lúc này mới chật vật chạy trốn ra ngoài cửa, lo lắng sai người đi mời đại phu.
Tội nghiệp cho ta đã nằm trên giường mà còn phải nín cười, suýt chút nữa thì nghẹn thở, cuối cùng thực sự không nhịn nổi nữa, chưa đợi đại phu đến đã chậm rãi mở mắt, mới không để phụ thân mất hết thể diện ở trong nhà.
Sau khi cãi nhau với Minh Diễn xong, vừa yên ổn được vài ngày thì ta lại gây ra một trận ầm ĩ như thế, phụ thân lại định nhốt ta trong phủ. Lần này dù nói thế nào mẫu thân cũng không cho phép ông ấy nói với bên ngoài chuyện ta bị tà ma quấy nhiễu, chỉ bảo ta bị bệnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!