11
Từ sau khi Minh Diễn làm ầm ĩ một trận rồi rời đi, đã hơn mười ngày trôi qua, ta vẫn an tâm ở yên trong phòng, mỗi ngày làm chút việc thêu thùa, khi nào mệt thì dạy dỗ thêm cho Nguyệt Lân.
Nha đầu này thông minh hơn ta tưởng, việc gì cũng học một lần là biết, chỉ là trước đây luôn bị Nhược Đàn đè ép, khiến ta xem thường nàng ấy.
Không bao lâu, ta đã may xong áo lót cho phụ thân và mẫu thân. Áo của phụ thân thêu trúc đen nơi cổ tay, áo của mẫu thân thêu mực lan nơi viền cổ. Ta đặc biệt bỏ nhiều tâm sức để làm thật tinh xảo, càng nhìn lại càng thấy đắc ý.
Hôm đó nhân lúc phụ thân đang ở trong phòng mẫu thân, ta liền sai Nguyệt Lân mang hai cái áo lót ấy đến.
Nguyệt Lân đi rất lâu mới trở về, nàng ấy nói với ta rằng lúc đầu mẫu thân và phụ thân nhìn thấy hai cái áo thì rất vui, sau nhìn kỹ rồi thì lại lộ ra vẻ sửng sốt.
Mẫu thân ta hỏi đi hỏi lại nàng ấy, có thật là do ta làm không, Nguyệt Lân tính tình thật thà, liền ngốc nghếch đáp:
"Trong phòng tiểu thư không ai có thể khéo tay làm được như vậy, cho dù là khi Nhược Đàn tỷ tỷ còn ở đây, tay nghề cũng không khéo đến thế."
Một lời này khiến mẫu thân ta im lặng, phụ thân ta trầm ngâm, sau khi Nguyệt Lân trở về không bao lâu, hai người liền một trước một sau đến phòng ta. Lần này không cần ta mở miệng, phụ thân ta đã chủ động cho tất cả người hầu lui ra ngoài.
Ta giả vờ như không có chuyện gì, vẫn điềm nhiên ngồi bên cửa sổ cắt mẫu giày, dự định may cho phụ thân một đôi giày vừa chân.
Phụ thân và mẫu thân lặng lẽ nhìn ta bận rộn hồi lâu, cuối cùng, mẫu thân liếc nhìn phụ thân rồi lên tiếng nói với ta:
"Uyển Nhi, con tạm dừng tay một chút, mẫu thân có chuyện muốn nói với con."
Ta nghe thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn về phía bà nhưng vẫn chưa nỡ buông kéo trong tay xuống. Mẫu thân ta thở dài, đứng dậy nhẹ nhàng giật lấy cái kéo từ trong tay ta, kéo ta ngồi giữa bà và phụ thân, lúc này mới chậm rãi nói:
"Uyển Nhi, con ngồi xuống, nghe mẫu thân nói cho rõ chuyện liên quan đến Tiểu Diễn."
Mẫu thân nói, bởi vì hôm đó Minh Diễn ngang ngược kéo Nhược Đàn vào cung, cô cô nổi giận, trách phạt chàng một trận, còn nghiêm lệnh buộc Minh Diễn đưa Nhược Đàn trở về Quảng Dương Hầu phủ.
Sự việc trở nên ầm ĩ, phụ thân không thể không vào cung khuyên can vài câu, ai ngờ Minh Diễn không những không cảm kích, còn buông lời hỗn xược với cả hai trưởng bối, cuối cùng dứt khoát phất tay áo bỏ đi, khiến cô cô tức giận đến không thở nổi, tay chân cũng run rẩy.
Minh Diễn rời Trung cung, lập tức quay đầu đi gặp phụ hoàng, không hề kiêng kỵ gì, thẳng thắn thừa nhận chuyện bản thân cướp đoạt tỳ nữ, sau đó còn cắn ngược lại một cái, nói Quảng Dương Hầu phủ là được lý còn làm tới.
Hoàng thượng nghe chàng nói xong lại không hề tức giận, chỉ trách mắng chàng qua loa mấy câu không đau không ngứa, sau đó nói tuổi tác chàng vẫn còn nhỏ, hiện tại chưa nên thu nhận nha hoàn, nếu thật sự đắc tội với Quảng Dương Hầu phủ sợ là sẽ ảnh hưởng đến chuyện hôn sự sau này.
Minh Diễn vì muốn giữ Nhược Đàn ở lại, đã quỳ xuống cầu xin phụ hoàng khai ân, nói mình không muốn cưới Uyển Nhi tỷ tỷ, nếu nhất định phải giữ một người của Quảng Dương Hầu phủ ở bên cạnh thì chàng chỉ chấp nhận giữ Nhược Đàn.
Chàng nói xong còn cầu xin Hoàng thượng sớm ngày ban hôn cho chàng, miễn cho ta ngày ngày bám lấy chàng không rời.
Hoàng thượng đối với lời thỉnh cầu của chàng cũng không tỏ thái độ rõ ràng là đồng ý hay phản đối, cũng không trách mắng gì quá nặng, chỉ sai người đưa chàng trở về, lại triệu phụ thân ta vào cung an ủi vài câu, nói thanh danh của Minh Diễn quan trọng, việc này về sau đừng nhắc đến nữa.
Cuối cùng, cũng không nói gì chuyện để Nhược Đàn xuất cung.
Phụ thân ta bị các bên lôi kéo làm cho như lọt vào trong sương mù, vốn định tìm ta hỏi cho rõ ràng nhưng lại sợ khiến ta không vui nên cứ do dự mãi. Mãi đến hôm qua, trong cung đột nhiên ban xuống một đạo thánh chỉ, tứ hôn Minh Diễn với con gái của Thừa tướng Lý Bật.
Đạo chỉ dụ này đến quá bất ngờ, ngay cả cô cô cũng cảm thấy kinh ngạc nhưng thánh ý đã ban, cô cô cũng không tiện lên tiếng phản đối, chỉ đành để phụ thân trở về, từ từ nói lại việc này cho ta nghe, vì thế hôm nay ông ấy mới cùng mẫu thân đi đến phòng ta.
Ta nghe mẫu thân nói xong, mặt không biến sắc, chỉ đưa tay không ngừng vu. ốt ve tua ngọc bội, như có chút không quan tâm.
Mẫu thân thấy ta không nói gì cũng có hơi lo lắng bất an, mắng Minh Diễn mấy câu không biết điều, rồi quay sang khen ngợi tay nghề nữ công của ta có tiến bộ vượt bậc, may ra hai cái áo lót còn tinh xảo hơn cả trong cung.
Ta nghe thấy mẫu thân khen ngợi mới khẽ mỉm cười, lại hỏi mẫu thân, cô cô có thích món quà ta tặng không? Có thử phối với bộ xiêm y gấm tía kia chưa?
Mẫu thân nghe ta chịu mở lời, liền cười nói:
"Quà do Uyển Nhi tự tay làm, nương nương thích lắm. Đúng lúc bộ cung trang ấy cũng vừa mới hoàn thành, nương nương còn chưa kịp xem, nghe nói quà của Uyển Nhi là để phối cùng bộ y phục đó nên đã vội vàng lấy ra thử ngay.
Cả bộ y phục và trang sức ấy, ôi chao, nương nương mặc vào quả nhiên là đẹp đến không nỡ rời mắt, cứ liên tục khen con đấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!