Từ sau khi trùng sinh, bao nhiêu lần rồi, ta đã tự nhắc nhở mình rằng lần này hãy quên Minh Diễn đi, buông tay đi, đừng thân cận với hắn nữa, đừng vô cớ nảy sinh tình ý nữa.
Dẫu có oán hận số mệnh trêu ngươi, than trời trách đất cũng được, nhưng nhận mệnh là xong, chỉ cần vô duyên với hắn, hai bên sẽ có thể yên ổn, ngoài điều đó ra, ta còn có thể cưỡng cầu điều gì đây?
Nhưng hắn lại cố tình xuất hiện trước mặt ta, gọi từng tiếng tỷ tỷ đến thấu tim can, đau đớn tận tâm khảm.
Minh Diễn lắc nhẹ tay ta, lại hỏi có phải ta đang giận không. Ta chỉ có thể ôm mặt lắc đầu, vẫn nghẹn ngào không thốt nổi một lời.
"Nếu tỷ không giận, vậy có thể quay lại nhìn Tiểu Diễn một lần không?"
Ta không chịu, mặc hắn lay động thế nào, xoay người thế nào, ta cũng không chịu quay đầu nhìn hắn một cái.
Minh Diễn đột nhiên bật cười, quay đầu quát lui tất cả thị nữ trong viện. Hắn vốn ra vào Quảng Dương Hầu phủ từ nhỏ, những thị nữ đó vừa nghe lệnh liền lập tức lui xuống, ngay cả Nhược Đàn cũng không do dự.
Trong lòng ta chợt hoảng hốt, không muốn cứ thế mà đơn độc đối diện với hắn, vội vàng xoay người ngăn cản.
Động tác này quá nhanh, tà váy lại vướng lấy chân làm ta lảo đảo ngã về phía trước. Minh Diễn thấy thế, lập tức bước nhanh lên phía trước, vững vàng ôm lấy ta.
Hắn phản ứng thật mau, ta chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển trong nháy mắt, đến khi ngước mắt lên, đã đối diện với ánh nhìn của hắn.
Minh Diễn, ngươi có biết không, ánh mắt này của ta đã cách trọn một đời.
Ta rưng rưng nước mắt, tựa vào khuỷu tay hắn, ngơ ngẩn nhìn hắn, không kìm được mà vươn tay chạm vào gương mặt ấy.
Năm nay hắn đang tuổi lớn, cao lên quá nhanh, thân hình có phần mảnh khảnh. Chiếc thường phục đỏ thẫm khoác trên người hắn rộng hơn một chút, ngang hông thắt đai ngọc, càng tôn lên dáng vẻ thiếu niên phong lưu, ngọc thụ lâm phong.
Khuôn mặt hắn vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, cằm còn nét non nớt, nhưng đôi mày, đôi mắt kia vẫn phảng phất dáng hình trong mộng cũ của ta, mày kiếm mắt sáng, mỗi khi cười khóe miệng luôn hơi nghiêng, má lúm đồng tiền sâu hoắm hiện rõ trên hai gò má.
Thế nhưng không biết vì sao, khi ta nhìn Minh Diễn trước mắt, vẫn luôn cảm thấy hắn cách ta quá xa. Dẫu ta có thể chạm vào mặt hắn, dẫu hắn vẫn ôm ta trong vòng tay, ta lại cảm thấy bất kể thế nào cũng không thể thật sự nhìn thấy hắn.
"Uyển nhi, ta đến rồi."
Tiếng gọi của Minh Diễn khiến ta giật mình. Không biết từ khi nào, hắn đã ôm ta ngồi trên hành lang, xung quanh không một bóng người.
Uyển nhi… Năm đó, hắn cũng gọi ta như vậy sao?
Không phải Minh Diễn vẫn luôn gọi ta là tỷ tỷ sao?
Ta nhìn lại Minh Diễn, chỉ thấy trong đáy mắt hắn chất chứa nhẫn nhịn cùng vô tận thương cảm, tựa như bị từng tầng mây mù dày đặc bao phủ, thế nào cũng không thể tan đi.
Không… không đúng… Minh Diễn trước kia không như vậy. Dẫu hình dáng hắn đã mơ hồ trong trí nhớ, nhưng ta chưa bao giờ quên rằng đôi mắt Minh Diễn của khi ấy vĩnh viễn lấp lánh như cất giấu cả ngân hà.
Hắn chỉ mới mười hai tuổi, sao có thể mang ánh nhìn đầy tang thương thế này?
Nhưng ta từng thấy ánh mắt ấy, chỉ khi khoác trên mình bộ triều phục Nhiếp chính vương, ta mới từng thoáng nhìn thấy nó.
"Uyển nhi, là ta đây, ta là Tiểu Diễn đây."
Minh Diễn khẽ nói, không để ta kịp phản ứng đã ôm chặt lấy ta vào lòng.
8
"Uyển nhi, đời này, dù ai nói gì ta cũng không cho phép nàng lại gần Trích Tinh Lâu."
Minh Diễn ôm trọn ta vào vòng tay, đầu hắn tựa vào bờ vai ta. Chẳng bao lâu, ta đã cảm nhận được hơi ấm từ nước mắt hắn thấm ướt cổ áo ta.
"Minh Diễn, ta đã từng gả cho phụ hoàng ngươi rồi, ngươi không thể bên ta nữa."
Rõ ràng đời này chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng câu nói ấy lại vô thức bật ra khỏi miệng. Nói xong, ta như bị rút cạn tất cả sức lực, cảm thấy toàn thân mềm nhũn, chẳng thể động đậy, ngay cả suy nghĩ cũng như bị rút ra khỏi đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!