49
Sau khi Tiên hoàng băng hà, theo lệ cũ, các phi tần trong cung đều phải chuyển vào Vĩnh Hạng nhưng ta không đành lòng, dù sao thì Minh Diễn cũng chẳng có phi tần nào khác, nên ta chỉ ra lệnh cho bọn họ tạm thời ở lại nơi cũ. Các phi tần nghe vậy, tự nhiên đều vô cùng cảm kích.
Chỉ có một mình Vệ Tiệp dư vì Tiên hoàng băng hà, thương tâm quá độ nên đã trở nên điên loạn, thường nói năng lung tung.
Hôm đó, sau khi ta rời khỏi điện Tuyên Thất, liền cho gọi nội thị hầu hạ ngày hôm ấy đến tra hỏi kỹ càng.
Nội thị nói rằng, khi Vệ Tiệp dư hầu bệnh, quả thực có nhiều lần nhắc đến tên ta nhưng vì khoảng cách quá xa, nàng ta lại nói rất nhỏ, ngoài Tiên hoàng ra, không ai biết Vệ Tiệp dư đã nói gì.
Chỉ là hôm đó Vệ Tiệp dư rời đi rất sớm, sau khi nàng ta vừa đi, Tiên hoàng liền nói muốn gặp Công chúa và ta.
Trước khi sinh Minh Gia, ta không muốn vướng vào những chuyện xui xẻo, nên chỉ kể lại sơ qua những chuyện xảy ra cho Minh Diễn nghe. Sau khi Minh Diễn nghe xong, cũng giống như kiếp trước, chàng đã giam cầm Nhược Đàn trong cung tahats, mặc kệ nàng ta ngày ngày phát bệnh điên loạn.
Ta hỏi Minh Diễn, chàng có từng hối hận vì ngày đó đã đưa Nhược Đàn vào cung không. Minh Diễn mỉm cười, hỏi ngược lại ta, trong kiếp này, chàng có từng bạc đãi Nhược Đàn điều gì không.
Ta nghẹn lời.
Phải rồi, nếu năm xưa Nhược Đàn chịu an phận đợi ở Đông Cung, không có nảy ra những suy nghĩ lệch lạc, thì đến hôm nay, nàng ta cũng đã là phi tần của Minh Diễn rồi. Có lẽ, đây chính là số phận trêu ngươi, con người chẳng thể nào định đoạt nổi.
Sau khi Minh Gia chào đời, ta bắt đầu tiếp quản việc trong cung. Đỗ Hiền phi nay đã là Đỗ Thái phi. Ta luôn ghi nhớ sự trợ giúp của nàng ấy, nên hiện tại điện Chiêu Dương còn vinh hiển hơn cả lúc Tiên hoàng còn sống.
Chỉ là nàng ấy đã sớm than mệt, không muốn quản lý cung vụ nữa, bây giờ được như ý nguyện, vui vẻ sống an nhàn, mỗi ngày đều có nhiều thời gian ở bên cạnh bọn trẻ.
Cuối cùng Minh Diễn cũng đưa Minh Dật từ Phượng Lăng trở về. Đứa bé còn quá nhỏ, sống một mình ở đó chẳng thể lớn lên bình yên. Minh Diễn đã tìm một phi tần cũ có phẩm hạnh đoan chính làm dưỡng mẫu cho cậu ta, nuôi dạy trong cung, mong rằng sau này cậu ta có thể trở thành trụ cột quốc gia.
Tính cả Minh Nhuận, trong cung nay đã có năm đứa trẻ. Hình như trong ký ức của ta, hoàng cung chưa từng náo nhiệt như vậy.
Mùa xuân năm Trinh An thứ hai, có người trong cung đến bẩm báo, nói rằng Vệ Tiệp dư ngày càng phát điên nặng hơn, không chỉ nói nhảm mà còn đánh người. Đám cung nhân khổ không thể tả, đã có mấy người bị thương, ba nội thị hợp sức mới miễn cưỡng khống chế được nàng ta.
Ta suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng đến lúc phải kết thúc mọi chuyện, liền sai người trói nàng ta lại, đưa đến lầu Trích Tinh.
Minh Diễn từng nói, không cho ta lại gần lầu Trích Tinh nữa, nên ta cũng không đi lên đó. Chỉ sai Thấu Vân lên, cởi trói cho Nhược Đàn, rồi truyền lại một câu nói cho Nhược Đàn, nói rằng:
"Đêm động phòng năm đó của Hoàng thượng và Vệ Lương đệ, suốt cả đêm, ngài chỉ gọi tên một mình ngươi."
Câu nói ấy chính là muốn gi. ết ch. ết trái tim của Nhược Đàn. Cho dù bây giờ nàng ta có tỉnh táo trở lại, Minh Diễn cũng không thể nào chấp nhận nàng ta nữa. Vì khi phát điên, nàng ta từng vu khống rằng ta và Minh Diễn cấu kết hại chết Tiên hoàng.
Những lời điên dại này đã lan truyền khắp nơi, khiến Minh Diễn rất khó xử.
Sau khi nói xong lời cần nói, Thấu Vân rời khỏi lầu Trích Tinh, không bao lâu sau, ta liền thấy Nhược Đàn lao xuống từ trên lầu Trích Tinh giống như một miếng giẻ rách rơi nhanh từ trên cao.
Năm đó, khi ta nhảy xuống, cũng thảm hại như vậy sao? Có lẽ là thế.
Kiếp trước, cũng là vì một lời nói dối của Nhược Đàn, khiến ta ngỡ rằng bản thân không còn vướng bận, cam tâm nhảy lầu.
Nàng ta từng nói với ta, nhất định sẽ bảo vệ đứa con của ta khôn lớn, sẽ yêu thương con của ta giống như chính con ruột mình.
Nhưng kết cục thì sao?
Thi thể ta còn chưa lạnh, nàng ta đã cướp đi mạng sống của đứa bé. Mối thù của ta có thể không báo, coi như là do số phận của ta nghiệt ngã. Nhưng con ta thì sao? Hai đứa trẻ đã làm gì sai?
Mối thù của chúng, cho dù sống lại một trăm kiếp, ta cũng phải đòi lại từ chỗ Nhược Đàn.
"Rốt cuộc, ta vẫn bước lên con đường oan oan tương báo, không có lối về."
Ta cười, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng. Không biết biểu cảm trên khuôn mặt ta lúc ấy có phải cũng trở nên dữ tợn hay không.
"Uyển Nhi, không phải lỗi của nàng, đừng tự trách bản thân nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!