Ta liếc sang bình ngọc đặt trên bàn ở trước mặt nàng ta, mỉm cười nói với nàng ta:
"Ngươi muốn biết Lý Tĩnh Hàng đã chết như thế nào sao? Uống hết thuốc trong bình đó, ta sẽ kể cho ngươi."
Lý Tĩnh Huy nghe vậy, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn một trận, cười đến rơi nước mắt, mừng rỡ nói:
"Thật là chuyện tốt! Tiện nhân ấy từng tính kế ta một phen, cuối cùng vẫn phải chết trước ta! Mẫu thân ơi, con gái đã báo được đại thù rồi, cuối cùng ta cũng ép chết được tiện nhân ấy!"
Nói xong, nàng ta dường như đã hoàn thành được tâm nguyện, ngả người trên ghế, cười khẽ một hồi, rồi chộp lấy bình ngọc kia, ngửa đầu uống cạn.
Uống xong, bình ngọc lăn xuống đất, nàng ta run rẩy nhìn về phía ta, giống như đang thúc giục ta nhanh chóng mở lời.
"Quý phi nương nương, sau khi xảy ra binh biến, ta đã tìm cách đưa Lý Tĩnh Hàng rời khỏi cung Cam Tuyền. Bây giờ nàng ta đã thay tên đổi họ, chờ Hứa Lục Lang đến cưới. Về phần xác chết rơi xuống giếng kia, chỉ là một cung nữ tự vẫn do ta thay mận đổi đào mà thôi."
Nói xong, ta nắm chặt tay Thấu Vân, lùi về sau mấy bước.
"Còn về cái chết của Lý Tĩnh Hàng, có lẽ nhiều năm sau, phu thê ân ái, con cháu đề huề, thọ chung mệnh tận."
Lý Tĩnh Huy nghe xong, hai mắt lập tức đỏ ngầu như toé máu, gào thét, vung hai tay muốn đánh về phía ta, Thấu Vân vội vàng xông lên phía trước giữ chặt nàng ta, trên tay hơi dùng sức, nàng ta đã ngã nhào xuống đất.
Nàng ta còn muốn vùng dậy nhào tới nhưng chất độc kia phát tác quá nhanh, bụng nàng ta đau đớn dữ dội, chẳng bao lâu đã không còn sức lực, co quắp trên nền đất, rê. n rỉ không dứt.
Ta không dám, cũng chẳng muốn nhìn thêm, chỉ bảo Thấu Vân đỡ ta, nhanh chóng ra khỏi phòng, rời Dịch đình không ngoảnh đầu lại, chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt, tâm trí hoảng loạn.
Ta vừa về đến Đông cung ngồi xuống chưa đầy một nén nhang, bên phía Dihch đình đã truyền tin tức Lý Tĩnh Huy, đã chết.
47
Mấy ngày gần đây, bệnh tình của Hoàng thượng càng lúc càng trầm trọng. Trước kia ông ta còn có thể tỉnh táo đôi chút, bây giờ thì suốt phần lớn thời gian trong ngày đều mê man, mỗi ngày nhiều lắm cũng chỉ tỉnh táo được hai canh giờ.
Minh Diễn cũng không thể phân thân, cuối cùng vẫn là Đỗ Hiền phi tới khuyên hắn, bảo hắn nên giữ gìn sức khỏe. Dù gì thì Hoàng thượng cũng thường xuyên ngủ say, để các phi tần trong hậu cung luân phiên hầu bệnh cũng chẳng phải chuyện không thể.
Minh Diễn đã vất vả quá độ, cơ thể cũng dần không chống đỡ nổi, chàng suy nghĩ mấy ngày, sau khi ta khuyên nhủ thêm vài lần, chàng cuối cùng cũng đồng ý.
Những ngày này, ta lại rất nhàn nhã.
Ta không còn động đến kim chỉ, có thời gian thì chép kinh Phật thay cho cô cô, ngoài ra cũng chỉ đưa Nguyệt Cơ đi thăm Đỗ Hiền phi.
Đỗ Hiền phi cũng đã lâu không gặp Nguyệt Cơ, mỗi lần Nguyệt Cơ đến điện Chiêu Dương, nàng ấy đều hận không thể đưa tất cả mọi thứ ở điện Chiêu Dương cho Nguyệt Cơ cầm về Đông cung, thậm chí có mấy lần còn khiến Minh Hồng ghen tỵ ra mặt.
Nguyệt Cơ rất nhanh đã tròn hai tuổi, bởi vì vẫn còn trong thời gian để tang cô cô, Hoàng thượng lại bệnh nặng, nên không tổ chức lớn, chỉ bảo Ngự thiện phòng gửi ít đào thọ đến các cung.
Đỗ Hiền phi cầu cho Nguyệt Cơ một tấm bùa hộ mệnh, mẫu thân của ta cũng cho người chuẩn bị vài bộ y phục nữ hài đưa vào cung. Chuyện ấy coi như tạm xong.
Sau sinh nhật Nguyệt Cơ, có một hôm, ta đang đưa con bé chơi đùa trong điện Chiêu Dương thì đột nhiên có người từ điện Tuyên Thất đến truyền gọi, nói Hoàng thượng đã tỉnh, muốn gặp Tiểu công chúa một lần, lại còn dặn rõ ràng, muốn Vệ lương đệ cùng đi theo Tiểu công chúa.
Nghe xong, ta và Đỗ Hiền phi liếc nhìn nhau một cái, quả nhiên nàng ấy cũng khẽ chau mày.
Bên cạnh có Thái giám đứng đợi, ta không thể kháng chỉ, chỉ có thể gọi Nguyệt Cơ lại. Đỗ Hiền phi giả vờ chỉnh trang áo ngoài cho Nguyệt Cơ, ghé sát bên tai ta, lén nói nhỏ:
"Hôm nay đến lượt Vệ Tiệp dư vào điện Tuyên Thất hầu bệnh, ngươi phải cẩn thận đấy."
Nghe nàng nói, trong lòng ta trở nên căng thẳng, là Nhược Đàn...
"Thỉnh cầu nương nương, để Tề vương báo tin cho Thái tử một tiếng."
Lúc đưa tay nhận lấy Nguyệt Cơ từ trong tay Đỗ Hiền phi, ta thì thầm một câu bên tai nàng ấy, Đỗ Hiền phi khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt nặng nề, đầy lo âu nhìn ta và Nguyệt Cơ dẫn theo đám cung nhân đi về hướng điện Tuyên Thất...
Vừa bước vào cửa lớn điện Tuyên Thất, ta đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc khó chịu, đi thêm vài bước nữa, trong phòng càng tràn ngập mùi tanh hôi bẩn thỉu phát ra từ cơ thể người bệnh. Nguyệt Cơ cũng cảm thấy khó chịu, nằm trong lòng ta vùng vằng đòi mở cửa sổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!