Chương 3: (Vô Đề)

Nhược Đàn nghe vậy, tay bất giác chậm lại, chỉ liên tục phụ họa, không dám nói thêm lời nào.

E là nàng ta đã bị dọa rồi chăng? Ngay cả ta cũng cảm thấy lời mình nói ra không giống với một thiếu nữ tuổi hoa niên. Kiếp trước, ta được nuông chiều trong khuê phòng, chẳng bao giờ phải lo lắng việc vặt vãnh, càng không để tâm xem liệu nha hoàn bên cạnh có chu toàn hay không.

Hôm nay là ngày sáu tháng năm năm Long Đức thứ mười lăm, ta mới mười ba tuổi, còn Minh Diễn chỉ vừa tròn mười hai. Lúc này hắn vẫn chưa đính hôn.

Nếu chúng ta gặp lại, liệu hắn có còn làm ầm lên đòi cưới ta, có còn nói những lời ban đầu nghe thì ngọt ngào, nhưng sau này lại khiến người ta đau đớn tận tâm can hay không?

Ở trong cung chịu bao nhiêu giày vò, ta đã sớm quên mất dáng vẻ của chính mình năm mười ba tuổi. Sống lâu trong phong ba bão táp, ta chẳng còn nhớ thế nào là ngây thơ vô tư nữa. Dù có cố diễn cũng chỉ là vụng về, không tự nhiên.

Những chua xót trong lòng, làm sao Nhược Đàn có thể hiểu được? Một tiểu thư vừa tỉnh lại sau cơn mê dài, bỗng như biến thành một người khác, đổi lại là ai cũng sẽ nghi ngờ thôi, thật khiến các nàng ấy khó xử rồi.

Ta đang thất thần suy nghĩ thì từ bên ngoài, Nguyệt Lân đã dẫn mẫu thân vào phòng. Vừa thấy mẫu thân, nỗi xót xa trong lòng ta bỗng dâng lên, không kìm được mà rưng rưng nước mắt.

Nhưng ta không muốn khiến bà lo lắng, đành quay mặt vào trong, lén dùng ống tay áo lau đi nước mắt rồi mới gượng cười quay lại, đứng dậy hành lễ với mẫu thân.

"Đừng bận tâm đến những lễ tiết này, con mới khỏe lên một chút, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi."

Mẫu thân vừa nói, vừa ấn ta nằm xuống giường. Ta không kìm được, lại lén rơi thêm vài giọt nước mắt trong lòng bà.

"Uyển Nhi, con gái ngoan của ta, con muốn làm nát lòng mẫu thân sao?"

Bà vừa vu. ốt ve khuôn mặt đã thấm nước mắt của ta, vừa run run đắp chăn cho ta, chẳng màng chính mình cũng đang khóc ướt cả mặt. Ta nắm chặt tay bà, để mặc bà dịu dàng vỗ về. Khoảnh khắc đó, ta như tìm lại được một chút cảm giác làm nữ nhi.

"Uyển Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sao con lại đột nhiên sốt cao rồi hôn mê? Phụ thân con sợ đến tái mặt, ta hỏi ông ấy con đã nói gì, nhưng ông ấy không chịu nói, lại còn làm lớn chuyện, cho người trừ tà khắp phủ.

Ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng bị con kinh động, mấy lần muốn để Tiểu Diễn đến thăm, nhưng đều bị phụ thân con chặn lại."

Nghe lời mẫu thân, lòng ta tràn đầy bất lực.

Ta sớm đã đoán được phụ thân sẽ không dễ dàng tin ta, nhưng vẫn không khỏi sốt ruột. Nếu không thể thuyết phục phụ thân, ta làm sao có thể xoay chuyển tình thế? Không có sự giúp đỡ của ông, ta chỉ là một con kiến nhỏ bé muốn lay động cổ thụ mà thôi.

Ta thở dài, quay đầu nhìn mẫu thân, chợt thấy bà cau chặt hai mày. Bà chưa từng lo lắng như thế bao giờ.

Ta ngồi dậy, ra lệnh cho mọi người lui ra ngoài. Mẫu thân tuy bất ngờ nhưng vẫn chiều theo ý ta, để tất cả nha hoàn đứng ngoài cửa, không được phép bước vào khi chưa có lệnh.

Chờ khi cửa phòng đóng kỹ, ta mới tựa vào đầu gối bà, nắm lấy tay bà, khẽ giọng nói:

"Mẫu thân, con đã có một giấc mơ dài, thật dài… Trong mơ, con đã sống trọn cả một kiếp người…"

5

Ta kể hết những chuyện kiếp trước của mình cho mẫu thân nghe. Mẫu thân vừa nghe được một nửa đã sợ hãi đến mức đưa tay che miệng, toàn thân run rẩy. Nhưng bà vẫn nín thở lắng nghe, để ta kể trọn vẹn từ đầu đến cuối.

Nhìn khuôn mặt đầy lo âu của mẫu thân, ta lại cảm thấy mình thật bất hiếu. Đã không thể bảo vệ Quảng Dương Hầu phủ, lại còn vô duyên vô cớ phá vỡ sự yên bình của mẫu thân, khiến từ nay bà phải sống trong nỗi thấp thỏm lo sợ. Nghĩ đến đây, ta bỗng cảm thấy mình chưa từng vô dụng đến thế.

Nhưng ta thực sự không nghĩ ra được cách nào khác.

Muốn thuyết phục phụ thân ư? Một vị Thái úy đương triều như ông, làm sao có thể tin vào lời tiên đoán chính trị của một tiểu thư khuê các mới mười ba tuổi? Chỉ e rằng ông sẽ nghĩ ta bị tà ma ám rồi lập tức đưa ta vào đạo quán tĩnh tu.

Nghĩ mà thật đáng giận, phụ thân có thể bình tĩnh lắng nghe mọi người, có thể khiêm tốn tiếp thu mọi lời can gián, nhưng lại không cho phép ta và mẫu thân nhắc đến chuyện triều chính dù chỉ một câu. Ông chỉ mong chúng ta an nhàn sống trong phủ cả đời.

Phụ thân luôn nghĩ rằng, ông có thể bảo vệ chúng ta mãi mãi. Chỉ là thế sự khó lường, đến khi ông tỉnh ngộ, mọi thứ đã quá muộn.

Mà đời này, ta không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn bi kịch lặp lại mà không làm gì.

"Mẫu thân, phụ thân vốn không thích chúng ta bàn chuyện triều chính. Hơn nữa, con cũng chỉ là mơ một giấc mộng, tỉnh dậy rồi chẳng để lại dấu vết gì. Nói ra cũng sẽ không ai tin. Nhưng giấc mơ này quá chân thực, cứ như con vô tình nhìn trộm được thiên cơ vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!