45
Ta đứng trên ở chỗ cao của cung Cam Tuyền, nhìn xe ngựa của Tuỳ gia rời đi, chở theo Lý Tĩnh Hàng lao vút về phía xa, lúc này mới cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng.
Trở về phòng, Nguyệt Lân đã thu dọn xong y phục và trang sức mà Lý Tĩnh Hàng để lại, ta bảo nàng ấy cứ tạm cất kỹ. Giờ đây trong cung Cam Tuyền người người đều hoang mang, ngoài cửa lại bị vệ binh của Thái tử canh gác nghiêm ngặt, trong lòng đám cung nhân sợ hãi mà lại không thể nào trốn thoát ra được, khó tránh khỏi có kẻ nghĩ quẩn, tìm đến cái chết.
Ta sai Thấu Vân tìm một thi thể cung nữ có vóc dáng gần giống với Lý Tĩnh Hàng, lau chùi sạch thân thể nàng ta, thay bộ y phục mà Lý Tĩnh Hàng để lại, rồi nhân lúc không ai chú ý, ném xuống một giếng nước vắng vẻ phía sau cung Cam Tuyền.
Ta nghĩ nếu như cái xác đó có bị phát hiện thì cũng phải vài ngày sau, đến lúc ấy cũng đã trương phình thối rữa, chẳng ai còn nhận ra được có phải là Lý Lương đệ hay không.
Làm xong tất cả những việc này, ta dùng lá ngải xông tay, tắm rửa sạch sẽ, rồi dẫn theo Nguyệt Cơ đến điện đặt linh cữu của cô cô. Ta bảo nhũ mẫu và Nguyệt Lân đưa Nguyệt Cơ sang gian bên nghỉ ngơi, không có lệnh của ta, không được bước ra khỏi phòng nửa bước.
Còn ta chỉ một mình vào chính điện thăm cô cô. Cô cô đã được tắm rửa sạch sẽ, ta tự tay thay y phục cho bà ấy, chải tóc, trang điểm, cứ như thể bà ấy vẫn còn sống.
Đợi mọi việc đâu vào đấy, ta mới lại quỳ ngồi trước giường cô cô, đột nhiên không kìm được mà òa khóc nức nở, nước mắt như núi lở thác đổ rơi đầy đất.
Ở bên cạnh, số cung nhân và thái giám theo hầu không biết từ lúc nào mà vơi dần, đến cuối cùng, cộng cả chỗ ta và Nguyệt Cơ lại cũng chỉ còn chưa đến mười người hầu hạ. Đồ ăn đã sớm không còn thịnh soạn, ta luôn để Nguyệt Cơ và nhũ mẫu ăn cơ, trước.
Nguyệt Cơ ăn ít nhưng rất kén chọn, còn nhũ mẫu thì phải ăn no mới có sữa.
Nguyệt Lân luôn sợ ta bị đói nên không chịu ăn nhiều nhưng ta thực sự cũng chẳng ăn được bao nhiêu. Linh cữu của cô cô mãi chưa được chuyển ra khỏi cung Cam Tuyền, mấy ngày nay thời tiết oi bức, thi thể đã bắt đầu có mùi.
Cả căn phòng không ai chịu nổi, chỉ còn một mình ta gắng gượng mỗi ngày đều đến đốt hương cho cô cô, không đành lòng để cô cô bị côn trùng gặm nhấm.
Theo lời Hứa Lục Lang nói, mấy ngày qua thật sự có vài toán thổ phỉ tấn công cung Cam Tuyền, bọn chúng không giống phản tặc, mà giống binh lính đào ngũ trong kinh thành hơn. Hắn ta dẫn theo vệ binh của Đông Cung đẩy lui bọn chúng.
Chỉ là đám cung nữ sợ bị cường bạo, rất nhiều người đã chọn cách kết liễu mạng sống, xác chết chất đầy ngoài cung, khiến ai nhìn thấy cũng phải kinh hãi.
Cứ như vậy, khoảng chừng mười ngày trôi qua, ngoài cung Cam Tuyền cuối cùng cũng lại thấy khói bụi mù mịt. Ta cố gắng hết sức ổn định tinh thần, ôm chặt Nguyệt Cơ trong tay, thề rằng cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cũng tuyệt đối không rời xa con bé nửa bước.
Không lâu sau, Hứa Lục Lang vào điện bẩm báo, nói Quảng Dương hầu phụng chỉ đến cung Cam Tuyền nghênh đón linh cữu Hoàng hậu hồi cung, hiện đang chờ ở phía trước điện.
Ta nghe xong, trong lòng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, biết rằng cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc. Không chỉ riêng ta, khi tất cả người trong cung Cam Tuyền nghe được tin tức này, đều không kìm được mà vui mừng đến rơi lệ.
Theo ta ra lệnh một tiếng, cổng lớn cung Cam Tuyền cuối cùng cũng mở toang. Ta nhìn thấy phụ thân mặc giáp trụ, cưỡi ngựa tiến đến trước cung, vô cùng oai phong lẫm liệt. Ông ấy xuống ngựa trước cửa cung, bước vào trong, phía sau chỉ dẫn theo đám nội thị phụ trách khiêng linh cữu.
Từ xa, phụ thân trông thấy ta, liền lớn tiếng gọi tên ta, lao nhanh về phía ta. Ta chưa bao giờ nhìn thấy ông ấy thất lễ như vậy, ta cũng không còn đoái hoài gì đến lễ giáo cung quy nữa, vừa khóc vừa lao vào trong lòng phụ thân.
Phụ thân ôm chặt ta, rơi xuống mấy giọt nước mắt, rồi lại lập tức gắng gượng kìm nén, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình tĩnh. Ta cũng cố nín khóc, cùng phụ thân dẫn đám nội thị vào trong điện lo việc khâm liệm cho cô cô.
Phụ thân đứng từ xa nhìn vào trong điện, dường như không thể tin nổi thân hình gầy gò đang nằm trên giường kia lại chính là muội muội ruột thịt của mình. Gương mặt ông ấy tràn đầy bi thương, quỳ gối trước cửa điện, dập đầu từng cái từng cái, tiếng vang trầm đục như từng câu từng lời xin lỗi gửi đến cô cô.
Là lời xin lỗi của người làm huynh trưởng đối với muội muội, xin lỗi vì khi còn bé đã quá nuông chiều muội muội của mình nhưng lại không thể bảo vệ muội muội bình yên cả đời.
Ta không biết nên nói gì để an ủi phụ thân, đang lúc ngẩn ngơ đứng bên cạnh thì Nguyệt Cơ đột nhiên lảo đảo chạy ra từ trong góc điện, ôm chặt lấy chân của ta. Ta cúi người bế con bé lên, ngẩng đầu liền nhìn thấy phụ thân rưng rưng nước mắt, nhìn Nguyệt Cơ chăm chú, hai tay khẽ đưa ra phía trước.
Trước đây người ngoại tổ phụ này vẫn chưa từng được gặp ngoại tôn nữ.
Ta dắt Nguyệt Cơ đi đến trước mặt phụ thân, dạy con bé gọi ngoại tổ phụ. Nguyệt Cơ nũng nịu cất tiếng gọi, rồi lại rụt rè nhìn phụ thân. Phụ thân cố gắng kìm nén nước mắt, giọng khàn khàn hỏi, có thể ôm Nguyệt Cơ một cái được không. Nguyệt Cơ có chút sợ hãi, cố gắng rúc sâu vào trong lòng ta.
Ta dịu giọng dỗ dành Nguyệt Cơ, nói với con bé rằng, đây là phụ thân của mẫu thân. Con bé mới do dự vươn bàn tay nhỏ ra, chạm nhẹ lên khuôn mặt đầy râu của phụ thân, rồi bật cười khúc khích.
Tiếng cười ấy cũng khiến dòng lệ đong đầy trong mắt phụ thân rơi xuống.
Ta đưa phụ thân đến dâng hương cho cô cô, sau đó mới dẫn theo Nguyệt Cơ lại gần ông ấy một lúc nhưng cũng không dám ở lại quá lâu. Một lát sau, ta gọi nhũ mẫu đến đưa Nguyệt Cơ đi ngủ trưa.
Nguyệt Cơ có vẻ vẫn chưa muốn đi, trước khi đi, con bé còn vẫy tay về phía phụ thân, bảo ông ấy lát nữa lại đến tìm mình chơi đùa.
Khắp cả cung điện, ngoài ta và phụ thân ra chỉ còn những nội thị tất bật lo liệu hậu sự, chân không chạm đất. Ta dẫn theo phụ thân đến dưới một cây ngọc lan, hoa ngọc lan vừa rụng, trên mặt đất tràn đầy cánh hoa chưa kịp quét dọn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!