41
Khi cô cô đến cung Cam Tuyền, ta cũng mang theo Nguyệt Cơ, cùng cô cô rời khỏi hoàng thành.
Trong cung truyền tin, nói Hoàng thượng cũng muốn dời đến cung Cam Tuyền, lúc ấy ta liền hiểu, ván cờ bày lâu như vậy, rốt cuộc cũng dẫn được rồng vào chum.
Chỉ mấy hôm sau, Hoàng thượng, Minh Diễn, thậm chí còn có cả Lý Tĩnh Hàng cũng đều đến cung Cam Tuyền. Cô cô gắng gượng tinh thần ra nghênh đón, bà ấy đã trang điểm cẩn thận, lại khoác lên mình bộ cung trang lụa tía rực rỡ kia. Quả nhiên, vừa trông thấy cô cô, mắt Hoàng thượng đã lập tức sáng lên.
Qua hai kiếp, vị Hoàng thượng này vẫn không thể nào sửa được tật ham mê sắc đẹp.
Mặc dù trong lòng cô cô đã hiểu rõ nhưng lúc này bà ấy đã không còn để tâm đến những điều ấy nữa. Bà ấy gắng gượng chống đỡ thân thể bệnh tật, ngày ngày tận tâm hầu hạ, dần dần lại một lần nữa nhận được sự thương xót của Hoàng thượng.
Có đôi khi, ta còn thấy cô cô cùng Hoàng thượng dìu nhau thong thả tản bộ trong sân, quả thực có vài phần ý vị bạn già nương tựa vào nhau lúc cuối đời.
Chỉ tiếc rằng những sự dịu dàng ấm áp ấy, suy cho cùng cũng chỉ là lớp mặt nạ mỏng manh. Một khi sức khoẻ Hoàng thượng chuyển biến tốt, cô cô liền lại trở thành người thê tử tào khang chướng mắt.
Mỗi ngày ta đều mang theo Nguyệt Cơ đến thỉnh an Hoàng thượng và cô cô. Trong lòng ta vẫn tràn đầy sợ hãi và căm ghét đối với Hoàng thượng nhưng ta ép bản thân phải thích nghi, ít nhất là phải quen với việc đeo cái mặt nạ tinh xảo ấy trên gương mặt.
Minh Diễn rất ít khi chủ động nói chuyện với ta, càng chưa từng nghỉ lại ở phòng ta. Nếu như chàng có điều gì muốn nói, sẽ để Lý Tĩnh Hàng truyền lời lại cho ta.
Chỉ mấy ngày sau, Lý Tĩnh Hàng liền nói với ta, Minh Diễn đã nắm toàn bộ thông tin liên lạc giữa cung Cam Tuyền và bên ngoài. Từ nay về sau, nếu không có sự cho phép của chàng, bất kỳ tin tức nào từ bên ngoài đều không thể truyền đến tai Hoàng thượng.
Ta biết, thời khắc đã đến.
Một ngày nọ, Hoàng thượng trông thấy một vòng tay san hô trong phòng cô cô, rất vừa ý, liền bảo cô cô đeo thử. Khi ấy cô cô đang thêu thùa, lười nhác không muốn đứng dậy, bèn sai một tiểu cung nữ mang vòng đến. Nào ngờ, đến chiều hôm ấy, cung nữ kia trúng độc, chỉ chốc lát đã tắt thở.
Hoàng thượng kinh hãi, hạ lệnh tra xét gắt gao, chẳng bao lâu liền phát hiện trên cái vòng tay kia đã bị ngâm rượu độc. Sau khi tiểu cung nữ kia cầm vòng tay, đến buổi trưa lại dùng tay không ăn bánh, vì thế nên mới trúng độc bỏ mạng.
Hoàng thượng ép hỏi cô cô vòng kia từ đâu mà có, cô cô hoảng loạn chưa kịp hoàn hồn, chỉ đành nói thật rằng đó là lễ vật do Lý quý phi dâng tặng vào năm ngoái, bởi vì trước đó bà ấy bị bệnh mãi chưa khỏi nên vẫn chưa từng đeo qua.
Hoàng thượng ngẫm nghĩ, rồi nhớ đến thời gian chế tạo phượng bào ở điện Vân Quang, bản thân cũng không nhịn được mà toát mồ hôi lạnh khắp người, lập tức truyền chỉ hồi cung, không cho ai hé răng nửa lời, trước tiên bắt giữ Lý Tĩnh Huy, đồng thời sai người phong tỏa phủ Thừa tướng, không cho bất cứ người nào ra vào.
Chuyện tự ý chế tạo phượng bào cũng lắm cũng chỉ tính là Lý Tĩnh Huy vượt quá bổn phận, Hoàng thượng còn có thể dung tha. Nhưng hôm nay, nàng ta đã dám hạ độc vào Trung cung, ai dám bảo sau này sẽ không đầu độc hại chết quân thượng, lập tân quân?
Trong chuyện này, nếu không có phủ Thừa tướng giúp đỡ tìm kiếm và vận chuyển độc dược vào cung, chỉ dựa vào một nữ nhân ở trong thâm cung như Lý Tĩnh Huy, làm sao có được loại độc trân quý như vậy?
Đêm ấy, Minh Diễn thức trắng đêm bên cạnh Hoàng thượng, còn ta vẫn luôn không rời khỏi bên người cô cô.
Đêm đã khuya, ta định tháo trang sức giúp cô cô nhưng bà ấy lại không chịu, ngược lại còn bảo ta lấy bộ cung trang lụa tía ra cho bà ấy mặc vào. Ta không nghi ngờ, chỉ nghe lời giúp bà ấy mặc chỉnh tề, chỉ cảm thấy tay cô cô bỗng nhiên trở nên lạnh toát, còn có chút run rẩy.
Sau khi mặc cung trang xong, cô cô ghé tai ta thì thầm, bảo ta lui ra ngoài, rồi đi mời Hoàng thượng đến. Ta nghiêng đầu nhìn, liền thấy đôi môi cô cô đã tím bầm từ lúc nào, trong lòng ta lập tức hoảng hốt.
"Cô cô, người làm sao thế? Chẳng phải người chỉ đeo cái vòng san hô đó một chút thôi sao, sao lại trúng độc?"
Cô cô nghe vậy, chỉ là có chút không cam lòng nhìn ta, nở nụ cười vô cùng bất lực:
"Là ta khinh địch, không nên xem thường chất độc kia. Ta quá bất cẩn, lúc ăn trưa, có hạt san hô chạm vào ly rượu. Vốn tưởng sẽ không sao, ai ngờ sau khi uống vào mới phát hiện hạt san hô đã thấm nước..."
Nghe cô cô nói xong, ta không màng gì nữa, lộn nhào chạy vội ra ngoài, ra sức liều mạng gào thét, sai người đi tìm Thái y, cho dù phải dọn sạch cả Thái Y Viện cũng nhất định phải cứu sống cô cô.
Người trong cung Cam Tuyền nghe được tin tức này, lập tức rối loạn, chẳng bao lâu đã thấy có một sứ giả phi ngựa lao đi từ cửa bên.
Ta quay lại bên cạnh cô cô, ôm chặt lấy bà ấy vào lòng, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Ta muốn sưởi ấm thân thể của cô cô nhưng chỉ cảm nhận được một sự lạnh lẽo thấu xương, giống như làm thế nào cũng không ấm lên được.
"Uyển Nhi, đừng phí sức nữa, cô cô sợ là không qua khỏi rồi."
Cô cô nói, hai dòng lệ trào ra từ khoé mắt, gắng gượng nắm chặt lấy tay ta.
"Uyển Nhi, cô cô có lỗi với con. Nếu lần này ta không thành công thì về sau... tất cả đành nhờ con vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!