Chương 25: (Vô Đề)

Vô ích thôi, ta có thể lừa được tất cả mọi người nhưng lại không thể lừa được Nhược Đàn người từ nhỏ lớn lên cùng ta. Tâm tư nàng ta quá tinh tế, hôm nay dù chỉ chạm mặt trong chốc lát, nàng ta nhất định đã nhận ra giữa ta và Minh Diễn không hề lạnh nhạt giống như trong lời đồn.

Cho dù cuối cùng Minh Diễn vẫn gọi một tiếng tỷ tỷ nhưng chưa chắc đã qua mặt được Nhược Đàn.

Lỡ như Nhược Đàn nói gì đó trước mặt Hoàng thượng thì chẳng phải mọi công sức của ta và Minh Diễn gây dựng bấy lâu sẽ tan thành mây khói sao?

Từ khi rời khỏi điện Tuyên Thất, trong lòng ta cứ mãi nặng trĩu, nhưng lại không dám nói với Minh Diễn ở trước mặt mọi người. Chẳng bao lâu, ba người chúng ta đã đến điện Tiêu Phòng, nơi ở của cô cô.

Lúc này, ta càng không dám nhắc đến những tâm sự kia, thậm chí đến vẻ lo lắng giữa đôi lông mày cũng cố gắng giấu đi, miễn cưỡng giữ lấy vẻ mặt vui mừng.

Đã lâu ta không gặp cô cô, rất nhớ bà ấy, mà cô cô cũng vậy, vừa nhìn thấy ta, bà ấy đã rơi nước mắt. Nguyệt Cơ thấy vậy, vùng vẫy đòi xuống đất, Minh Diễn vừa đặt con bé xuống, con bé đã lảo đảo chạy tới trước mặt cô cô, la hét nói:

"Hoàng tổ mẫu đừng khóc."

Cô cô ôm lấy con bé, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con bé, rồi lại ngẩng đầu nhìn ta, vừa lau nước mắt vừa mỉm cười:

"Nhìn Nguyệt Nhi của chúng ta này, càng lớn càng giống Uyển Nhi, giống hệt như mẫu thân của nó khi còn nhỏ, ai gặp cũng thương."

Mặc dù cô cô rất yêu thương Nguyệt Cơ nhưng cũng không dám quá thân cận, sợ lây bệnh cho con bé. Bà ấy chỉ ôm một lát rồi gọi ta đến ôm con bé đi. Ta bế Nguyệt Cơ lên, quay người giao cho nhũ mẫu, sau đó lập tức nhào vào trong lòng cô cô.

Ta không sợ hơi bệnh, ta thật sự rất nhớ cô cô.

Cô cô xoa đầu ta hết lần này đến lần khác, giọng nói đầy vẻ nghẹn ngào:

"Uyển Nhi ngoan, con đã trở về, cô cô yên tâm rồi."

Ta tựa vào lòng cô cô, cảm giác như mình lại quay trở về những năm tháng thơ bé, không kìm được mà rơi vài giọt nước mắt, thì thầm nói:

"Cô cô, đều do Uyển Nhi khiến người lo lắng, còn làm bệnh của người nặng thêm."

Cô cô nghe ta nói vậy, chỉ mỉm cười lắc đầu, tiếng cười tràn đầy bất lực:

"Uyển Nhi, thật ra cô cô không có bệnh, chỉ là người đã già rồi. Con người ai rồi cũng sẽ già đi, thân thể già, trái tim cũng già theo."

Ta ngẩng đầu nhìn kỹ cô cô, đúng là bà ấy không còn trẻ nữa, khóe mắt đã có nếp nhăn, khóe môi hơi xệ xuống nhưng bà ấy vẫn rất xinh đẹp, có lẽ không còn vẻ mặn mà như thuở mười tám đôi mươi nhưng cô cô vẫn luôn dịu dàng thanh nhã như vậy.

Dù bà ấy đã bệnh nặng lâu ngày nhưng vẫn không mang nét buồn tủi như người bệnh thường có, chỉ gầy đi một chút, lại càng thêm thoát tục.

Ta ôm chặt lấy cô cô, nói với bà ấy rằng bà ấy không hề già chút nào, mãi mãi là nữ nhân đẹp nhất trong hoàng cung này, cho dù đang mang bệnh, cũng vẫn đẹp hơn bất kỳ người nào khác.

Cô cô nghe vậy, cuối cùng cũng nở nụ cười thật lòng, nói với ta, đó là câu nói ngọt ngào nhất mà bà ấy được nghe kể từ khi đổ bệnh đến nay.

38

Từ nhỏ, ta đã thân thiết với cô cô.

Trên thế gian này, người thương yêu ta nhất là mẫu thân của ta nhưng ta vẫn luôn cho rằng người hiểu ta nhất chính là cô cô.

Mẫu thân ta là người mạnh mẽ, hào sảng, thường ngày cũng không câu nệ tiểu tiết. Khi còn nhỏ, ta từng kể những tâm sự nhỏ với mẫu thân nhưng mẫu thân nghe xong thì thôi, không cười nhạo ta cũng đã là tốt rồi, sao có thể gỡ rối tâm tư giúp một đứa trẻ như ta.

Nhưng cô cô thì khác, khi còn nhỏ, mỗi lần ta đem tâm sự thầm kín nói với cô cô, bà ấy đều lắng nghe vô cùng nghiêm túc, đôi khi ta gặp phải phiền muộn, cô cô sẽ dịu dàng giải tỏa giúp ta. Cô cô luôn là người hiểu lòng người nhất, thương ta, che chở cho ta.

Thậm chí ở kiếp trước, để bảo vệ ta, cô cô ngay cả mạng sống của mình cũng không cần.

Cô cô, kiếp này, Uyển Nhi muốn bảo vệ người, Uyển Nhi nhất định có thể bảo vệ được người.

Cô cô đột nhiên ho lên, khiến ta bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Minh Diễn cau mày đứng dậy, rót một chén trà mang đến cho cô cô làm dịu cổ họng.

"Mẫu hậu là do tâm bệnh. Bây giờ Uyển Nhi đã trở về, mẫu hậu có thể dần thoải mái tinh thần rồi, bên ngoài đã có nhi thần lo liệu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!