Chương 24: (Vô Đề)

36

Đỗ Chiêu nghi kia cũng là ngươi thông minh, mặc dù hiếm khi có dịp gặp được Hoàng thượng nhưng lại không vội vàng đi cáo trạng, chỉ hỏi han thêm vài câu về chuyện ăn ở sinh hoạt của Minh Nhuận. Cuối cùng, vẫn là Minh Hồng không chịu nổi khi nhìn thấy mẫu phi của mình phải chịu oan khuất như thế.

Khi Hoàng thượng hỏi, cậu bé mới lên tiếng kể hết những hành vi tàn nhẫn của Lý Tĩnh Huy ngày hôm đó.

Trong lòng Hoàng thượng vẫn còn thiên vị Lý Tĩnh Huy, mặc dù nàng ta ra tay tàn nhẫn như vậy nhưng cùng lắm cũng chỉ thu hồi quyền hỗ trợ quản lý lục cung, phạt bổng lộc trong nửa năm là xong chuyện.

Cô cô của ta vẫn còn bệnh, thân thể chưa thấy chuyển biến tốt, không thể phân tâm xử lý việc hậu cung. Hoàng thượng muốn an ủi Đỗ Chiêu nghi, liền tấn phong nàng ta làm Hiền phi, thay mặt quản lý lục cung.

Sau khi Đỗ Hiền phi chấp chưởng hậu cung, thường dẫn con gái nhỏ mà ta sinh ra đến gặp Hoàng thượng. Ngay từ lần đầu gặp người cháu gái này, Hoàng thượng đã vô cùng thương yêu, thường ôm con bé ngồi trên đầu gối, chơi đùa cùng con bé.

Chẳng bao lâu sau, Hoàng thượng còn đích thân ban tên cho con bé là Nguyệt Cơ.

Khi Nguyệt Cơ tròn một tuổi, Hoàng thượng hạ chỉ, phong Minh Nguyệt Cơ làm Công chúa, còn bãi triều một ngày, dành cả ngày chơi đùa với Nguyệt Cơ.

Theo lời Thấu Vân kể, Nguyệt Cơ đã biết nói chuyện, tuy thân hình nhỏ bé nhưng lại vô cùng lanh lợi, bây giờ đã thuộc được vài bài thơ ngắn. Con bé biết Hoàng tổ mẫu thân thể không tốt, nên thường bảo Đỗ Hiền phi dẫn mình đến thăm.

Chỉ vì cô cô từng nói với con bé, nếu Hoàng tổ mẫu thường xuyên nhìn thấy Nguyệt Cơ, bệnh sẽ nhanh khỏi hơn.

Hoàng thượng và Hoàng hậu đều yêu thương vị tiểu Công chúa này khác thường.

Mùng một tháng Giêng năm Long Đức thứ hai mươi hai, Minh Diễn dẫn theo Nguyệt Cơ đến chúc Tết Hoàng thượng. Nguyệt Cơ ngồi trên đầu gối của Hoàng tổ phụ, đọc thuộc một bài thơ Khải Phong.

Hoàng thượng nghe xong, nghĩ đến cảnh Công chúa vừa sinh ra đã phải rời xa mẫu thân, trong lòng có chút không nỡ, liền hạ chỉ cho Quảng Dương Hầu phủ, sau Tết Nguyên Tiêu, đưa Vệ Lương đệ trở về Đông cung.

Chỉ dụ này truyền đến Hầu phủ, ta vui mừng đến rơi nước mắt. Sau hơn năm trăm ngày đêm xa cách Minh Diễn và Nguyệt Cơ, cuối cùng, ta lại được bước qua cánh cửa lớn của Đông cung một lần nữa.

Vừa vào đến Thiên điện, ta đã nhìn thấy Minh Diễn đang bế Nguyệt Cơ đứng bên cửa sổ. Nỗi nhớ nhung mà ta đã cố gắng kìm nén suốt hơn năm trăm ngày đêm, giờ phút này, hóa thành nước mắt tuôn trào. Ta đi một đoạn, nước mắt cũng rơi theo từng bước chân.

Nguyệt Cơ đã lớn rồi, trên người mặc bộ quần áo mùa đông mà ta từng tự tay may cho con bé, gấm lụa đỏ thẫm càng làm nổi bật dáng vẻ nhỏ nhắn, đáng yêu của con bé. Nguyệt Cơ rúc trong lòng Minh Diễn, nhìn ta khóc mãi không ngừng, có vẻ hơi sợ hãi, quay đầu vùi mặt vào lòng Minh Diễn.

Minh Diễn có chút lo lắng, nhỏ giọng dỗ dành Nguyệt Cơ:

"Nguyệt Nhi, mẫu thân của con trở về rồi, con quay lại, nhìn mẫu thân một chút có được không?"

Ta biết mình thất thố, khiến con gái sợ, vội vàng quỳ một gối xuống đất, cố gắng kìm nén nước mắt, gom hết dịu dàng mà ta có thể, hướng về phía Nguyệt Cơ nói:

"Nguyệt Nhi, ta là mẫu thân của con, mẫu thân đã trở về rồi, Nguyệt Nhi có thể để mẫu thân ôm một cái được không?"

Nguyệt Cơ nghe thấy lời gọi của ta, cuối cùng cũng quay đầu nhỏ nhắn lại, nhìn Minh Diễn. Minh Diễn mỉm cười, đặt con bé xuống đất. Bóng dáng nhỏ xíu mặc đồ đỏ ấy liền ngoan ngoãn, chập chững bước về phía ta.

Ta dang hai tay ra nhưng con bé lại có vẻ hơi do dự, chỉ tiến lên nắm lấy tay ta, đợi đứng vững rồi mới hơi ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn ta.

Minh Diễn không lừa ta, dáng dấp Nguyệt Cơ rất xinh đẹp, thậm chí còn xinh đẹp hơn ta. Gương mặt nhỏ trắng trẻo như ngọc, đôi mắt tròn đen láy, rực sáng như ánh sao, giống hệt phụ thân của con bé. Con bé vẫn còn hơi lạ lẫm, chỉ nắm chặt vòng tay nơi cổ tay ta, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào ta.

Ta nhẹ nhàng tháo bỏ vòng tay, đặt vào trong lòng bàn tay của con bé. Quả nhiên, con bé nhận lấy rồi vui vẻ chơi đùa.

Nhân lúc con bé đang mải chơi, ta nhẹ giọng hỏi:

"Nguyệt Nhi có thích cái vòng này không?"

Nguyệt Cơ ngẩng đầu nhìn ta, nhỏ nhẹ đáp:

Thích.

Ta mỉm cười dịu dàng với con bé, lại hỏi:

"Nguyệt Nhi mặc bộ y phục đỏ này thật đẹp, con có thích không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!