Chương 22: (Vô Đề)

Thế nhưng dù ta nói thế nào Minh Diễn cũng không chịu gật đầu. Ta chưa bao giờ nhìn thấy chàng khóc nhiều đến vậy, đôi mắt chàng chứa đầy nỗi bi ai như những lưỡi dao sắc nhọn, từng nhát từng nhát, cứa vào trái tim vốn đã mong manh rách nát của ta, khiến nó tơi tả, đau đớn không sao kể xiết.

"Uyển Nhi, Tiểu Diễn cầu xin nàng, cầu xin nàng đừng đi. Là do ta vô dụng, tất cả là lỗi của ta, nhưng Uyển Nhi, nàng đừng bỏ ta lại."

Nhìn khuôn mặt đầy tuyệt vọng của Minh Diễn, tim ta đau đớn đến mức không thở nổi nhưng vẫn cố gắng gượng lên, dịu giọng dỗ dành chàng:

"Không sao đâu, chỉ là về Hầu phủ ở vài ngày thôi. Đợi sau này tình hình yên ổn rồi, Tiểu Diễn có thể lại đến đón ta về."

"Uyển Nhi, ta sợ lắm, ta thật sự chưa từng sợ hãi đến thế. Ta sợ nàng đi rồi sẽ không quay về nữa. Nàng mới vào Đông cung chưa đầy hai năm, vì sao lại sắp phải rời xa ta nhanh đến vậy..."

Nghe đến đó, ta không sao kìm nổi giọt lệ, ngã sụp vào lòng Minh Diễn, cùng chàng rơi nước mắt. Đêm ở Đông Cung luôn dài đằng đẵng như thế, dường như bao nhiêu nước mắt cũng có thể rơi cạn trong màn đêm này.

Minh Diễn nói, chàng rất sợ, thật sự rất sợ những ngày tháng không có ta bên cạnh sẽ xảy ra bất trắc. Nếu thật sự không thể gặp lại ta nữa thì cả đời này chàng cũng sẽ không bao giờ có thể thoát ra được khỏi ký ức của năm đó.

Ta chỉ có thể an ủi Minh Diễn, bảo chàng đừng sợ.

Ta nói, có những tháng ngày này rồi, dù cô đơn hay đau khổ đến mấy, ta đều có thể chịu đựng được. Nhưng nếu bây giờ không thể ép được Lý bật dừng tay thì chắc chắn sẽ còn nhiều người vô tội bị liên lụy, ngay cả ngôi vị Thái tử của chàng cũng sẽ gặp vô vàn nguy hiểm.

"Tiểu Diễn, ta tin tưởng chàng. Ta vẫn luôn tin chàng. Chàng nhất định sẽ phá giải được cục diện bế tắc này. Chúng ta nhất định sẽ gặp lại."

Đêm đó, ta không biết Minh Diễn đã ôm ta ngồi bên giường như vậy bao lâu. Ta quá mệt mỏi, vô thức thiếp đi trong vòng tay chàng. Khi tỉnh lại, ngoài trời đã sáng rõ.

Thấu Vân mắt đỏ hoe đứng bên cạnh giường, nói với ta, Minh Diễn ôm ta không nhúc nhích giống như một pho tượng suốt cả một đêm, nước mắt không ngừng rơi, chưa từng ngừng lại một khắc nào. Đến khi gần tới giờ vào triều, nàng ấy mới không thể không cứng rắn kéo chàng ra khỏi người ta.

Ta nghe xong lời Thấu Vân, cuối cùng cũng không kìm nổi mà bật khóc nức nở, nước mắt rơi như mưa. Ta chưa bao giờ không nỡ rời khỏi Đông cung như vậy, không nỡ rời xa Minh Diễn. Nhưng nếu ta không đi thì đến bao giờ vụ án oan này mới có thể kết thúc?

Ngày thứ năm sau khi ta sinh con, vừa mới gắng gượng rời giường được, ta đã bảo Nguyệt Lân đi chuẩn bị kiệu cho ta, rồi lại sai Thấu Vân mượn mấy thị vệ trong Đông cung, đoàn người âm thầm hộ tống ta trở về Quảng Dương Hầu phủ.

Sau khi xuống kiệu, Nguyệt Lân lập tức chạy lên đỡ lấy ta đã vô cùng kiệt sức, ta cố gắng hết sức đứng thẳng người, quay đầu lại gắng gượng nở một nụ cười với Hứa Lục Lang đang đứng bên cạnh.

"Hứa Lục Lang, Tĩnh Hàng tỷ tỷ của ngươi sắp vào Đông cung rồi, ngươi không vui sao?"

Cả người Hứa Lục Lang khẽ run rẩy, hắn ta không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn ta một cái.

"Ngươi yên tâm, Tĩnh Hàng tỷ tỷ là của ngươi, Thái tử sẽ không tranh giành với ngươi. Nhưng cũng làm phiền Lục Lang trông chừng Tĩnh Hàng tỷ tỷ cho kỹ, đừng để nàng ấy có những suy nghĩ không nên có với Thái tử, nếu không, sau này Tĩnh Hàng tỷ tỷ cũng chỉ có thể rơi vào kết cục giống như người kia thôi."

Nói xong, ta thu lại nụ cười, để Nguyệt Lân và Thấu Vân một trái một phải dìu đỡ, chỉ ba người chúng ta lặng lẽ bước vào cửa lớn Quảng Dương Hầu phủ. Ta nghĩ, trong mắt Hứa Lục Lang, bóng lưng ba người chúng ta chắc chắn là thê lương đến cùng cực.

Ngày hôm sau, người người trong triều đều biết, Thái tử vì e ngại Thừa tướng, để tránh điều tiếng liên quan đến vụ án của Vệ Lưu Quân mà đã đưa Vệ Lương đệ vừa mới sinh con xong về lại Quảng Dương Hầu phủ.

Trong hậu cung, cô cô nghe được tin tức này, bệnh tình vừa mới khá lên lại chuyển biến xấu, lại lần nữa nằm liệt giường.

Hoàng thượng rốt cuộc nổi trận lôi đình, trước tiên trách mắng toàn bộ quan viên Ty Đình úy một trận, mắng bọn họ ăn không ngồi rồi, một vụ án đơn giản như vậy mà kéo dài nhiều tháng trời, tức giận đến mức hận không thể kéo tất cả những người có liên quan ra trị tội, ai nấy đều mang tâm tư khó lường.

Ngay trong ngày, thánh chỉ truyền xuống, nói Vệ Lưu Quân đã chết, quan phụ trách lại không thể điều tra ra được chứng cứ xác thực từ Quảng Dương Hầu phủ, cho nên tuyên vô tội, ban thưởng khôi phục chức quan cho Vệ Quảng Dương hầu, cựu Thái úy chưởng sử Lưu Lâm vì vu cáo Quảng Dương Hầu phủ, bị phạt trượng 100 roi, lưu đày Lĩnh Nam.

Ngoài ra, toàn bộ quan viên xét xử vụ án đều vì lơ là chức trách mà bị giáng cấp, phạt lương bổng, chủ thẩm bị cách chức vĩnh viễn không được dùng lại.

Chỉ dụ truyền đến Quảng Dương Hầu phủ, phụ thân ta nghe được cũng chỉ yên lặng gật đầu. Ta hỏi ông ấy vì sao lại không vui, ông ấy nhíu mày nhìn ta, thấp giọng nói:

"Kẻ địch tổn thương một nghìn, ta cũng mất tám trăm, có gì đáng để vui đâu?"

34

Lý Bật vốn định mượn vụ án của Vệ Lưu Quân để lật đổ toàn bộ Quảng Dương Hầu phủ. Có lẽ ông ta cho rằng Minh Diễn cũng cứng rắn giống như phụ thân ta, cho nên cũng không ngại ra tay tàn độc.

Không ngờ rằng Minh Diễn lại nhanh chóng tự bảo vệ được bản thân, vì muốn chứng tỏ trong sạch mà thậm chí không tiếc đắc tội với cữu phụ, đưa ta trở về Quảng Dương Hầu phủ.

Hoàng thượng có thể dung thứ cho Lý Bật kéo bè kết đảng với triều thần, tranh giành quyền lực với ngoại thích nhưng hiện tại Lý Bật đã dám bắt nạt lên đầu Thái tử, nếu Hoàng thượng vẫn còn dung túng nữa, sợ rằng sơn hà xã tắc cũng sẽ chắp tay dâng hết cho Lý gia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!