Chương 20: (Vô Đề)

30

Ngày hôm sau, Minh Diễn gọi ta dậy từ rất sớm. Trước kia ở Hầu phủ, ta chưa từng dậy sớm như thế bao giờ. Minh Diễn thấy ta mặt mũi mệt mỏi, không khỏi xót xa nói:

"Uyển Nhi ngoan, lát nữa quay về ngủ tiếp cũng được. Bây giờ chúng ta đi thỉnh an mẫu hậu sớm một chút."

Nói xong, Minh Diễn ngừng lại một lát, rồi mới tiếp tục dặn dò:

"Tối hôm qua, phụ hoàng nghỉ lại ở điện Tiêu Phòng. Hôm nay sợ là khó tránh khỏi việc phải gặp mặt, dậy sớm một chút, ta còn có thể đi cùng nàng đến thỉnh an."

Lời Minh Diễn giống như một chậu nước lạnh dội thẳng vào người, khiến ta lập tức bừng tỉnh khỏi cơn mơ hồ. Ta cố tỏ ra tỉnh táo, vội vàng đồng ý, lập tức xuống giường để Nguyệt Lân giúp ta rửa mặt chải tóc.

"Chải kiểu tóc ngã ngựa là được rồi, cố gắng đơn giản hết mức có thể."

Nguyệt Lân thấy ta tâm sự nặng nề cũng không hỏi nhiều, chỉ nhanh nhẹn giúp ta trang điểm chỉnh tề. Bên ngoài sắc trời vẫn còn mờ sáng, ta gắng gượng lấy lại tinh thận, sớm bước ra khỏi Đông cung.

Minh Diễn nói, chàng sẽ đến sau.

Hôm nay trước mặt Thánh thượng, hai người chúng ta không thể tỏ ra quá mức thân mật, phải một trước một sau vào điện mới khiến người ngoài nhìn thấy sự xa cách.

Một lát sau, ta đến điện Tiêu Phòng, đám cung nhân nhìn thấy ta đều có chút sửng sốt. Có lẽ bọn họ không ngờ tới ngày đầu sau tân hôn, ta lại thức dậy sớm như vậy. Chắc hẳn đợi khi ta rời đi, bọn họ lại sẽ xì xào bàn tán rằng ta bị lạnh nhạt ngay trong đêm động phòng.

Ta giả vờ như không thấy nhìn ánh mắt đưa đẩy, liếc mắt ra hiệu với nhau của bọn họ, chỉ hỏi cô cô đã thức dậy chưa. Đám người kia nghe xong, vội nói Đế Hậu vừa mới thức dậy, đang chuẩn bị rời giường, mời ta vào tiền điện chờ.

Ta cúi đầu bước vào tiền điện, chưa chờ được bao lâu thì phía sau đã vang lên tiếng động, ta lập tức đứng dậy quỳ xuống đất chờ đợi.

Chẳng bao lâu sau, một vạt áo vàng rực đập vào trong tầm mắt ta, ta hít sâu một hơi, giữ giọng điệu bình tĩnh, cung kính cúi người thỉnh an:

"Uyển Nhi, sớm như vậy đã đến thỉnh an rồi sao?"

Hoàng thượng có vẻ cũng hơi bất ngờ nhưng không nói thêm gì, chỉ đưa tay bảo ta đứng dậy. Ta tạ ơn, rồi đứng dậy lùi sang một bên đứng chờ.

"Nghĩ kỹ lại, hình như trẫm đã rất lâu rồi không gặp Uyển Nhi. Đều là người một nhà, bây giờ con vào Đông cung rồi, càng là thân càng thêm thân, không cần phải câu nệ như vậy, ngẩng đầu lên đi."

Hoàng thượng đã mở lời, ta chỉ có thể thuận theo, âm thầm cắn răng, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt ta lập tức chạm vào ánh nhìn của Hoàng thượng.

Đã trọn một kiếp người, vậy mà khi gặp lại Hoàng thượng, ta vẫn không kìm được mà đổ mồ hôi lạnh khắp người, bên tai như vang lên âm thanh bén nhọn chói tai, đầu óc nhất thời hoàn toàn trống rỗng.

Phụ hoàng của Minh Diễn đã ngoài bốn mươi tuổi, mặc dù vẫn có thể nhìn ra nét tuấn tú lúc tuổi trẻ nhưng trên gương mặt ông ta đã có nhiều nếp nhăn, thân hình cũng trở nên mập mạp.

Có lẽ mấy năm nay ông ta càng ngày càng đắm chìm trong nữ sắc, ánh mắt nhìn ta thậm chí còn tr. ần tr. ụi, không chút che giấu hơn cả kiếp trước, giống như mang theo chút tiếc nuối, lại như đang suy xét với vẻ vui mừng.

Trong lòng ta cảm thấy ghê tởm nhưng chỉ đành phải cố kìm nén, không dám để lộ ra ngoài, đành cúi đầu giả vờ tỏ vẻ sợ sệt, né tránh ánh mắt của ông ta, cảm giác áp bức nặng nề trong ngực dâng lên khắp toàn thân.

May mắn thay, rất nhanh cô cô cũng đã từ hậu điện bước ra, thấy ta đứng chờ một mình thì có chút bất ngờ. Sau khi ta hành lễ xong bà ấy mới hỏi Minh Diễn đâu rồi. Ta cố ý chần chừ một lúc mới nhẹ nhàng đáp rằng Minh Diễn đang chải đầu rửa mặt, sẽ đến ngay thôi.

Cô cô nghe vậy, khẽ thở dài một hơi, rồi ghé vào tai Hoàng thượng thì thầm mấy câu, hình như là nói bà ấy lo lắng Minh Diễn không thích ta.

Lại một lúc sau, bên ngoài mới có người đi vào báo Minh Diễn đến. Chỉ thấy chàng sải bước tiến vào, áo xanh phấp phới, càng tôn thêm dáng người cao ráo như ngọc, tinh thần phấn chấn.

Chàng hành lễ với phụ hoàng mẫu hậu xong, mới làm ra vẻ như vừa trông thấy ta, khẽ cười nói:

"Tỷ tỷ đúng là dễ bị lừa, thật sự thức dậy rất sớm."

Ta nghe Minh Diễn nói như vậy, chỉ biết ngượng ngùng mỉm cười, như thể thật sự bị chàng trêu chọc.

Cô cô vừa định lên tiếng trách mắng Minh Diễn thì đã bị phụ hoàng của chàng ngăn lại. Ông ta chỉ cười tủm tỉm dặn Minh Diễn phải đối xử tốt với ta, còn căn dặn ta phải thúc giục Minh Diễn chăm lo việc triều chính, không được vì chuyện tân hôn mà xao nhãng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!