Chương 2: (Vô Đề)

3

Lần nữa mở mắt, vậy mà ta đã quay về Quảng Dương Hầu phủ.

Trước mắt là màn lụa đỏ, bao năm qua ta chưa từng thấy lại trong mộng. Lẽ ra, ta đã nên quên đi hình dáng của nó, nhưng khi vươn tay chạm vào, màn lụa đã bị ta nắm lấy, mềm mại trơn mượt, hoàn toàn không giống như ảo cảnh trong mơ.

Ta mơ màng ngồi dậy, nhìn quanh gian phòng quen thuộc mà xa lạ mà lồng ng. ực quặn thắt, đau đớn đến không thể diễn tả.

Chẳng lẽ ngay cả trời xanh cũng không chịu nổi những gì ta đã làm kiếp trước, vậy nên mới để ta trùng sinh, sống lại thêm lần nữa sao?

Bên ngoài, tiếng nước nhỏ giọt từ đồng hồ nước vang lên khe khẽ. Khi còn bé, ta từng ghét âm thanh ấy vì cho rằng nó quấy nhiễu giấc ngủ. Nhưng lúc này nghe lại, cảm giác như cách một đời.

Không, không phải như cách một đời mà thực sự là cách một đời.

Ta vung tay vén tung màn giường như kẻ điên dại, làm kinh động Nhược Đàn đang trực đêm bên cạnh. Nàng ta thấy ta ngồi dậy thì vội vàng bước lên, nhẹ giọng hỏi han:

"Tiểu thư, sao đã tỉnh rồi? Có phải gặp ác mộng không, có muốn Nhược Đàn nằm cùng người một lát không?"

Ta ngước mắt nhìn gương mặt của Nhược Đàn, nhìn nụ cười dịu dàng trên môi nàng ta, quả thật có cảm giác như đang mơ.

Nhược Đàn, Nhược Đàn của ta...

Kiếp trước, nàng ta là điểm tựa duy nhất của ta. Sau khi phụ mẫu qua đời, chỉ có nàng ta luôn ở bên ta, cùng ta vượt qua những đêm dài đằng đẵng, cùng ta chịu đựng những năm tháng khốn khổ trong cung. Những năm tháng đẹp đẽ nhất của nàng ta đều bị giam cầm nơi thâm cung cùng ta.

Đến khi ta tiễn nàng ta ra khỏi cung, nàng ta đã gần ba mươi tuổi.

"Tiểu thư? Người làm sao vậy? Thật sự gặp ác mộng ư?"

Nhược Đàn vừa nói vừa ngồi xuống, ôm ta vào lòng. Ta không biết bản thân đã bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát từ lúc nào. Ta vùi mặt vào lòng nàng ta, như có một tảng đá nghìn cân đè nặng trong ngực, nhưng nước mắt lại chẳng thể rơi, chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn ứ, toàn thân dần dần nóng rực lên.

Nhược Đàn cũng nhận ra ta có điều bất ổn, nàng ta đưa tay chạm vào trán ta rồi hốt hoảng kêu lên:

"Sao lại thế này? Sao lại sốt cao như vậy? Tiểu thư, đừng làm Nhược Đàn sợ mà!"

Nàng ta vội vàng đặt ta nằm xuống, quay người chạy ra ngoài gọi người. Ta muốn gọi nàng ta lại, nhưng cổ họng nghẹn ứ, đến một tiếng cũng không thốt ra nổi, chỉ có thể mở to mắt nhìn bóng lưng nàng ta khuất dần.

Đầu ta dần dần trở nên mơ màng, nhưng ta không chịu nhắm mắt, ta sợ đây chỉ là một giấc mộng, sợ rằng một khi nhắm mắt lại, ta sẽ chẳng thể thấy tất cả những thứ này nữa.

Mi mắt ta dần trở nên nặng trĩu, một sự nặng nề kỳ lạ. Cuối cùng, ta không chống đỡ nổi nữa, bất lực khép hai mắt lại. Giấc ngủ này rất sâu, thậm chí chẳng mộng mị gì, chỉ là một màu đen tĩnh lặng.

Lần nữa tỉnh dậy, ánh sáng ngoài cửa sổ cũng đã rực rỡ. Ta vừa mở mắt đã thấy mẫu thân đang ngồi bên giường. Nhìn thấy ta tỉnh, bà vươn tay véo nhẹ má ta, mỉm cười nói:

"Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi! Cả phủ vì con mà náo loạn cả đêm. Sao tự dưng sốt cao như vậy? Là gặp ác mộng à, Uyển Nhi?"

Ta ngơ ngác nhìn gương mặt mẫu thân, nước mắt bỗng dưng trào ra mà không thể kìm lại. Ta liều mạng nhào vào lòng bà, ôm chặt lấy mẫu thân, khóc nức nở đến mức không thở nổi.

Mẫu thân ơi, Uyển Nhi nhớ người lắm, Uyển Nhi đã mơ thấy người suốt bao năm trời, đêm nào cũng khóc đến tỉnh ngay trong mơ. Mẫu thân, con đã tỉnh dậy bao nhiêu lần trong nước mắt, sao bây giờ người mới đến tìm con?

Mẫu thân dường như bị ta dọa sợ, vội vã ôm ta, vừa dỗ dành vừa liên tục hỏi ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng ta chỉ biết khóc, khóc đến mức suýt nghẹt thở, khóc đến mức bà thật sự lo lắng, cuống quýt gọi người đi mời phụ thân ta đến.

Ta ôm mẫu thân khóc rất lâu, rất lâu, đến mức khóe mắt bị khăn lụa lau đỏ lên, đến mức mẫu thân cũng bị ta làm cho xúc động mà rơi nước mắt.

Bà vừa đưa tay lau khóe mắt, vừa trách móc:

"Tiểu Uyển Nhi, con thật là... không để mẫu thân được yên lòng chút nào cả."

Ta vừa định mở miệng thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc, một giọng nói mà ta tưởng rằng mình sẽ không bao giờ còn nghe thấy nữa.

"Vừa mới hạ triều đã nghe tin Uyển Nhi bệnh rồi, rốt cuộc đám người trong phủ hầu hạ thế nào mà để ra chuyện này? Đều đáng bị phạt nặng, đuổi hết ra ngoài!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!