Chương 19: (Vô Đề)

29

Ngày ta vào Đông Cung là mồng chín tháng ba năm Long Đức thứ mười chín.

Mẫu thân khóc rất nhiều, bà tự trách bản thân, nói rằng Quảng Dương Hầu phủ chỉ có một đứa con gái là ta, bà thật sự không ngờ cuối cùng lại không thể gả ta làm chính thê. Ta nghe mà chỉ cúi đầu, yếu ớt mỉm cười.

Mẫu thân vừa gả vào cửa đã là phu nhân chưởng quản Hầu phủ, lại luôn hòa thuận yêu thương với phụ thân, hơn ba mươi tuổi vẫn có thể sinh thêm một người con trai, khắp kinh thành này, nữ quyến của bao nhiêu gia tộc quyền quý đều ngưỡng mộ bà, vậy mà bà lại coi tất cả những điều đó là lẽ đương nhiên.

Phụ thân hiểu rõ tâm tư của ta nhưng lại không thể nói rõ trước mặt mẫu thân, chỉ mỉm cười nhìn ta, dặn dò rằng sau khi vào Đông Cung phải cẩn trọng mọi bề.

Về sau, Vệ Hoàng hậu không chỉ là cô cô của ta mà còn là bà mẫu (mẹ chồng), mỗi lần đến điện Tiêu Phòng, phải giữ đúng lễ nghi, không thể để người khác bắt được sai sót.

Phụ thân nói với ta rất nhiều lời, cuối cùng lại thở dài một hơi, rồi vô thức vươn tay, chỉnh lại trâm ngọc trên tóc ta.

Không kịp để ta nói thêm vài câu với phụ mẫu, giờ lành đã đến, phụ thân và mẫu thân, một trái một phải, tự mình đỡ lấy ta, tiễn ta bước ra khỏi cửa lớn Quảng Dương Hầu phủ. Ta quỳ xuống nơi bậc cửa, hành đại lễ với phụ mẫu.

Khi ngẩng đầu lên, nước mắt mà ta đã cố kìm nén bấy lâu đột nhiên trào ra không ngăn được.

Ta cúi đầu nhìn xuống, lại thấy trên chân hai người bọn họ vẫn mang đôi hài tất ngày xưa do chính tay ta khâu.

Mẫu thân thấy ta rơi lệ, vội vàng rút khăn lụa ra lau sạch nước mắt cho ta.

"Tiểu Uyển Nhi, đi đi, yên tâm mà đi. Mẫu thân biết, Tiểu Diễn thật lòng thích con, rất thích con. Phụ thân con và ta, thật ra đều vô cùng vui mừng khi thấy con có thể ở bên cạnh Tiểu Diễn."

Mẫu thân lau khô nước mắt cho ta nhưng chính bà lại bật khóc không ngừng. Phụ thân ôm lấy mẫu thân, nhẹ nhàng vỗ về vào cánh tay, bà mới cố gắng kìm nước mắt lại, tiễn ta bước lên kiệu.

Suốt đoạn đường từ Quảng Dương Hầu phủ đến Đông Cung, ta vui mừng khôn xiết nhưng cũng không nhịn được mà khóc nhiều hơn nữa.

Nghi lễ nhập Đông Cung của một vị Lương đệ rất đơn giản, chưa đến nửa canh giờ đã hoàn thành. Sau đó, ta được đưa vào Thiên điện trong Đông Cung.

Dù gian phòng Thiên điện này không lớn nhưng đã được Minh Diễn sửa soạn chu đáo từ trước. Bài trí trong phòng đâu đâu cũng tinh tế, khéo léo. Ta tỉ mỉ quan sát một vòng, thấy một tấm bình phong bàn bằng mã não, trên án thư còn đặt một đồ rửa bút bằng ngọc hình lá phong mùa thu, mặt ta bất giác đỏ bừng.

Ta vốn tưởng rằng Minh Diễn sẽ trở về rất muộn, chẳng ngờ đèn vừa thắp lên, hắn đã đẩy cửa bước vào, ta nhất thời căng thẳng, liền giơ tay lên che mặt lại.

Minh Diễn thấy cử động này của ta thì không nhịn được mà bật cười hai tiếng, bước đến bên giường của ta, nhẹ nhàng kéo tay ta xuống.

Hôm nay chàng mặc lễ phục màu đỏ tươi, bất giác khiến ta nhớ đến tình cảnh năm đó ta gặp lại chàng trong Hầu phủ. Chỉ là so với lúc đó, dáng dấp chàng đã cao lớn và tuấn tú hơn rất nhiều.

Ta đỏ mặt ngẩng đầu nhìn lại, trong mắt Minh Diễn như tràn ngập ánh sao, ta chưa từng biết chàng lại có thể cười đẹp đến vậy.

"Hôm nay Uyển Nhi xinh đẹp lạ thường."

Minh Diễn vừa nói, vừa không buông tay ta, cúi người hôn xuống. Ta không kịp né tránh, liền bị chàng chiếm được. Minh Diễn dường như có chút đắc ý, trên tay dùng lực đẩy ta ngã xuống giường, rồi áp người đè lên.

Trên người ta đeo đầy trâm ngọc, tiếng vòng ngọc va chạm vào nhau, bộ lễ phục đỏ rực kia phức tạp đến mức cần bốn cung nữ mới có thể giúp ta mặc vào được, vậy mà Minh Diễn lại có cách, chỉ trong thoáng chốc đã luồn tay vào bên trong lớp áo đỏ của ta.

Tay Minh Diên vốn hơi lạnh, hôm nay lại nóng rực như muốn thiêu cháy người khác. Đôi bàn tay của chàng không ngừng lướt trên cơ thể ta, còn đôi môi thì chưa hề rời khỏi môi ta lấy một khắc.

Cả người ta bị chàng giữ chặt trong lòng, tựa như một chú chim yến non lần đầu dầm mưa đêm, vừa khóc nức nở, vừa run rẩy không ngừng. Minh Diễn nghe thấy tiếng khóc ấy, lại càng không thể dừng lại.

Trong chớp mắt, trên giường đã là trâm rơi váy rũ, hai người chúng ta đều đắm chìm trong say mê tình ý, tâm trí hỗn loạn.

Dây leo vướng víu chẳng bằng phút giây quấn quýt dưới hoa.

Gió gấp mưa rào cũng chẳng sánh bằng hoan tình hoang dại chốn Vu Sơn.

Ai nói một đêm xuân đẹp là ngắn ngủi, tương tư hai kiếp mới là lời khó thốt ra.

Giữa cơn mơ hồ, ta lại mở mắt, chỉ thấy ánh trăng ngoài rèm lụa đỏ mờ ảo thanh tĩnh. Ta khẽ cựa mình, phát hiện bản thân vẫn bị Minh Diễn ôm chặt trong lòng. Chàng thấy ta thức giấc, liền chống khuỷu tay ngồi dậy, giúp ta vén tóc bên tai lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!