Mùa hạ năm Long Đức thứ mười tám, Đô úy Ngọc Môn là Hoàng Duy trở về kinh, dâng chiến lợi phẩm thu được sau khi phá quân Hồ lên quân thượng.
Sau khi vào triều, Hoàng Duy dâng sớ can gián, thẳng thừng nói Thừa tướng Lý Bật dùng người không khách quan, thao túng triều chính, thỉnh cầu Hoàng thượng khuyến khích lời can gián, lựa chọn người hiền tài, bãi miễn Lý Bật, trọng dụng Thái úy Vệ Hoài Quân.
Hoàng Duy vừa nói ra lời này, quan hệ giữa Lý Bật và phụ thân ta cuối cùng cũng hoàn toàn rạn nứt, chẳng còn chút che đậy nào nữa.
Lâu nay phụ thân của ta vốn đã bị cô lập trong triều, bè cánh của Lý Bật xem đây là cơ hội ngàn năm có một, đều ngấm ngầm chuẩn bị, chỉ chờ một hiệu lệnh là lập tức nhào tới cắn xé phụ thân.
Hoàng thượng tất nhiên không chấp nhận lời can gián của Hoàng Duy, chỉ nói để sau hãy bàn. Đám người Lý Bật thấy vậy thì mừng rỡ như bắt được vàng, hận không thể lập tức ra tay với Quảng Dương hầu phủ.
Một tháng sau, Ngự sử Ôn Cát dâng sớ nói rằng Hoàng Duy vốn là môn khách dưới trướng Quảng Dương hầu phủ, việc hắn ta buộc tội Thừa tướng lần này là muốn gây loạn triều cương, tâm địa đáng giết, còn Vệ Hoài Quân thân giữ chức Thái úy lại tư lợi nâng đỡ môn sinh, quả thật đã phụ lòng thánh ân, không xứng đáng được trọng dụng.
Lời Ôn Cát vừa nói ra, trong triều liền có không ít người hưởng ứng, đều thỉnh cầu Hoàng thượng trừng phạt Hoàng Duy và Vệ Hoài Quân.
Vào lúc này chỉ có Minh Diễn đứng ra nói một lời công đạo thay cho phụ thân. Chàng chỉ cầu xin Hoàng thượng xử trí theo lẽ công bằng, yêu cầu Ôn Cát đưa ra chứng cứ xác thực.
Đồng thời lấy vụ việc cung nữ của Hà Thục phi năm xưa vu khống Lý Bật làm ví dụ, thẳng thắn nói rằng nếu không có bằng chứng thì không nên chỉ dựa vào lời nói vô căn cứ mà nghiêm trị trọng thần triều đình.
Hành động làn này của Hoàng Duy xảy ra quá bất ngờ, Hoàng thượng tuy có ý răn đe Quảng Dương hầu phủ nhưng cũng hiểu rõ, hiện tại, phụ thân là chỗ dựa duy nhất của Minh Diễn. Một khi Quảng Dương hầu phủ sụp đổ, Minh Diễn sẽ chỉ còn lại một mình đối đầu với phe cánh của Lý Bật.
Hoàng thượng đối với Lý Bật đã không còn hoàn toàn không chút nghi kỵ giống như thuở ban đầu, huống hồ hiện nay trong hậu cung, Lý Tĩnh Huy độc chiếm thánh sủng, bất cứ lúc nào cũng có thể sinh hạ Hoàng tử.
Ngày trước, ông ta không dung nổi Quảng Dương hầu phủ vì lý do gì thì tương lai cũng sẽ vì lý do ấy mà không dung nổi Lý Bật.
Có lẽ, cục diện giương cung bạt kiếm ngày hôm nay là điều Hoàng thượng chưa bao giờ ngờ tới, cho nên ông ta vẫn chần chừ không phán quyết việc này, khiến triều đình bàn tán xôn xao, lời đồn lan rộng sôi trào.
Không lâu sau, phụ thân ta dâng sớ, tự nói bản thân mang bệnh tật, không gánh vác nổi trọng trách Thái úy, thỉnh cầu hoàng Hoàng cho phép ông ấy từ quan, an dưỡng tuổi già.
Lần này, cô cô cũng đứng ra thỉnh tội trước mặt Hoàng thượng, nói rằng xưa nay huynh trưởng của mình luôn kiêu ngạo, đã đắc tội với quá nhiều người trong triều, mới dẫn đến hôm nay trở thành mục tiêu công kích, mà bà ấy thân là nữ nhi Vệ gia, cũng không dám cầu xin tha tội cho huynh trưởng, chỉ mong Hoàng thượng giơ cao đánh khẽ, giữ lại cho huynh trưởng của bà ấy một mạng.
Có lẽ lời cô cô khiến Hoàng thượng cảm động, cũng có thể là ông ta thật sự không muốn đối phó với Quảng Dương hầu phủ vào lúc này. Không lâu sau, Hoàng thượng chuẩn tấu cho phụ thân từ chức Thái úy.
Chỉ là, ông ta không cho phép Vệ gia rời khỏi kinh thành, lại phong cho phụ thân một chức quan hư danh, mà trong triều, từ đó cũng không còn ai được bổ nhiệm làm Thái úy nữa.
Sau khi phụ thân rút lui, Lý Bật cuối cùng cũng một mình độc bá triều đình, không còn ai có thể lay chuyển.
28
Ta hỏi phụ thân, đã lùi đến bước này, có còn nằm trong kế hoạch của người và Minh Diễn không.
Phụ thân nghe ta hỏi vậy, khẽ cười một tiếng, đáp:
"Có nằm trong kế hoạch, mà cũng không."
Nói là nằm trong kế hoạch, là bởi vì bọn họ đã tính toán tới chuyện Lý Bật là kẻ âm độc, một khi ra tay nhất định sẽ đánh thẳng vào tử huyệt nhưng với cục diện triều đình hiện tại, cho dù thủ đoạn của ông ta có cao mình đến đâu, Hoàng thượng cũng sẽ không để ông ta đuổi cùng giết tận Quảng Dương hầu phủ.
Nói là không nằm trong kế hoạch, là bởi vì bọn họ không ngờ được Hoàng Duy lại đột nhiên chen vào, vô duyên vô cớ vạch ra mâu thuẫn giữa Lý Bật và Quảng Dương hầu phủ, ngược lại còn để Lý Bật thuận thế phản công một đòn hiểm.
Cũng may là lần giao tranh này, Minh Diễn không bị cuốn vào, một qua một lại, lại càng khiến phụ hoàng của Minh Diễn tin tưởng chàng hơn.
Phụ thân nói xong, lại quay đầu liếc ta một cái, cười đùa hỏi ta có kế sách gì phá giải cục diện rối ren này không, ông ấy sẵn lòng rửa tai lắng nghe. Ta nghe xong, giả vờ tức giận, định đưa tay nhổ râu của ông ấy nhưng ông ấy lại tránh thoát.
Hai phụ tử chúng ta đùa giỡn một hồi lâu, ta mới nghiêm túc mở miệng nói chuyện chính:
"Kế sách thì nữ nhi nhất thời vẫn chưa nghĩ ra nhưng lúc này, đúng là nên nhân lúc Lý Bật đắc ý mà thả vài quân cờ nhàn rỗi."
Phụ thân nghe vậy, chân mày cũng bất giác nhướng lên.
"Bước đầu tiên, là nên suy nghĩ thật kỹ, làm thế nào để sử dụng Hứa Lục Lang kia. Có hắn ta ở đó, chúng ta mới có cơ hội khống chế được Lý Tĩnh Hàng. Thứ hai, là phải bảo vệ thật tốt Đỗ Chiêu Nghi, đương nhiên, còn có cả Minh Hồng nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!