Chương 17: (Vô Đề)

Nghe cô cô kể, đêm trừ tịch năm Long Đức thứ mười sáu, bà ấy đặc biệt cho phép các mệnh phụ bên ngoài được vào cung thăm con gái mình vào buổi sáng.

Lý Tĩnh Huy biết được, liền ở điện Lan Lâm ngóng trông mẫu thân của mình, từ sáng sớm chờ đến tận nửa đêm nhưng đến lúc tiếng trống điểm giờ báo hiệu giao thừa vang lên, cũng không đợi được mẫu thân vào cung thăm nàng ta.

Sáng mồng một, nàng ta không nhịn được, sai cung nữ đến phủ Thừa tướng đòi một lời giải thích. Nào ngờ, phụ mẫu nàng ta lại chẳng buồn giữ chút thể diện nào cho nàng ta, chỉ sai cung nữ quay về nói với Lý Tĩnh Huy:

"Mẫu thân ngươi là phu nhân Thừa tướng, những ngày lễ Tết sao có thể rảnh rỗi vào cung thăm một Tài nhân tầm thường."

Sau khi cung nữ kia quay trở về điện Lan Lâm, Lý Tĩnh Huy liền đổ bệnh, mê man suốt mấy ngày, trong miệng vẫn luôn gọi mẫu thân. Đến cả cô cô cũng không nhịn được, phải đích thân đến thăm nàng ta, còn phủ Thừa tướng lại giống như chưa từng có người con gái này, không hề có chút nào động lòng.

Ngày hai mươi tháng Giêng năm Long Đức thứ mười bảy, Đỗ Tiệp dư sinh hạ một Hoàng tử tại điện Chiêu Dương, đứa trẻ trắng trẻo bụ bẫm, tiếng khóc vang dội, Hoàng thượng vô cùng vui mừng, lập tức sắc phong Đỗ Tiệp dư làm Đỗ Chiêu Nghi, ban thưởng vô số.

Cuối tháng Giêng, Hoàng thượng lại đích thân chọn tên Hồng cho Tam hoàng tử.

Sự ra đời của Minh Hồng cuối cùng đã xóa bỏ hoàn toàn nghi kỵ của Hoàng thượng đối với cô cô suốt nhiều năm qua. Đỗ Tiệp dư chưa thể thị tẩm, Hoàng thượng dứt khoát lưu lại ở điện Tiêu Phòng, vô cùng quan tâm cô cô, như thể những năm tháng lạnh nhạt trước kia chưa từng tồn tại.

Lần này cũng cô cô cũng rất dịu dàng ngoan ngoãn phối hợp, ân ái mặn nồng với Hoàng thượng, dù sao, chân tình cũng tốt, diễn trò cũng được, xưa nay Hoàng thượng vẫn chẳng thể phân biệt được.

Hoàng thượng khen ngợi cô cô có công chăm sóc Đỗ Chiêu Nghi và Minh Hồng, hỏi cô cô muốn ban thưởng gì. Cô cô chỉ cầu xin một ân điển, nói rằng bà ấy lo lắng cho Minh Nhuận đang ở một mình trong điện cũ.

Minh Nhuận vẫn còn nhỏ tuổi, qua năm vừa mới tròn bảy tuổi, cô cô cầu xin Hoàng thượng thương tình, đưa Minh Nhuận đến điện Tiêu Phòng nuôi dưỡng, còn thề rằng mình sẽ yêu thương Minh Nhuận như con ruột.

Trong lòng Hoàng thượng vẫn còn có chút lo lắng nhưng một khi cô cô đã mở lời, ông ta cũng không tiện từ chối. Ngày hôm sau, Minh Nhuận liền được đưa đến điện Tiêu Phòng. Cô cô biết kết cục kiếp trước của Minh Nhuận, trong lòng vô cùng thương xót cậu bé, nên chăm sóc vô cùng chu đáo.

Minh Nhuận ở bên cạnh cô cô chưa đầy một tháng đã béo lên trông thấy, vóc dáng cũng cao hơn trước. Thỉnh thoảng cô cô dẫn cậu bé đến điện Chiêu Dương thăm Minh Hồng, khiến hậu cung vốn luôn tịch mịch bỗng dưng tràn ngập tiếng cười trẻ nhỏ và tiếng khóc non nớt.

Chỉ là, càng thấy điện Tiêu Phòng và điện Chiêu Dương náo nhiệt bao nhiêu thì ở điện Lan Lâm xa xôi lại càng hiện rõ vẻ hiu quạnh, lạnh lẽo bấy nhiêu.

Trên triều đình, Lý Bật bắt đầu có dấu hiệu manh động. Ông ta nhiều lần công khai bác bỏ chính kiến của Minh Diễn trước mặt Hoàng thượng, lại liên tiếp tỏ ý phê phán những việc phụ thân ta quản lý.

Lý Bật đã ẩn nhẫn lâu nay, bây giờ nhất cử nhất động của ông ta giống như một tiếng sấm giữa trời quang, lặng lẽ làm chấn động tất cả mọi người. Xưa này Minh Diễn và phụ thân ta không thích lôi kéo lòng người, thế là những triều thần muốn tìm kiếm chỗ dựa đều dần dần ngã về phía Lý Bật.

Cho dù đó không phải điều Lý Bật muốn thì thanh thế của ông ta cũng cứ thế mà đột nhiên lớn mạnh, uy danh lẫy lừng.

Còn trong cung, Lý Tĩnh Huy đã trải qua một năm thê lương nhất đời mình. Hy vọng rồi lại tuyệt vọng cứ thay phiên giày vò nàng ta, đã nhiều lần nàng ta tìm đến cái chết nhưng đều bị cung nhân kịp thời cứu được.

Cuối cùng, vào Tết Trung Thu năm Long Đức thứ mười bảy, lần đầu tiên, nàng ta tự mình bước ra khỏi điện Lan Lâm.

Kiếp trước, cũng đúng vào ngày này, cô cô ta bị kết tội, cuộc đời ta cũng từ đó mà bắt đầu chìm vào một cơn ác mộng tối tăm không lối thoát.

Sống lại một kiếp, ta và Minh Diễn liên thủ, cùng nhau bảo vệ được cô cô, bảo vệ được Quảng Dương hầu phủ, bóng tối vô tận ấy tất nhiên phải trút xuống trên đầu người khác.

Lý Tĩnh Huy, là chúng ta có lỗi với ngươi nhưng có lẽ, trên thế gian này vốn không nên tính toán ai nợ ai, tất cả mọi chuyện đều là số phận, chưa từng đến lượt con người tranh cãi đúng sai.

Nếu thật sự không phải là số mệnh khó lường thì tại sao ta và Minh Diễn lại có thể đầu thai làm người một lần nữa, bắt đầu lại từ đầu?

27

Tết Trung Thu năm ấy, Lý Tĩnh Huy biểu diễn vũ khúc trong yến tiệc cung đình, một thân xiêm y màu hồng phấn rực rỡ, tung bay giữa điệu múa, tràn đầy vẻ quyến rũ.

Đáng tiếc, bởi vì trước đó nàng ta đối đãi với Hoàng thượng quá mức lạnh nhạt, nên sau khi múa xong, Hoàng thượng cũng chỉ khẽ gật đầu, rồi phất tay cho nàng ta lui xuống.

Toàn cung phi tần đều thấy được vẻ cô đơn nơi đáy mắt Lý Tài nhân, ngay cả Đỗ Chiêu nghi cũng không buồn che giấu vẻ mặt đầy châm biếm, chế nhạo.

Sau khi trải qua nỗi nhục này, Lý Tĩnh Huy rốt cuộc cũng hiểu ra, bất kỳ phi tần nào, trước khi được sủng ái, đều không nên nói đến cái gọi là tôn nghiêm. Ai cố chấp với lòng tự trọng nực cười ấy thì sớm muộn gì người đó cũng sẽ trở thành trò cười của hậu cung.

Vậy nên, sau Trung Thu, cuối cùng Lý Tĩnh Huy bắt đầu tranh sủng.

Nàng ta hạ mình rất thấp, hao tâm tổn trí lấy lòng Hoàng thượng. Rốt cuộc, dù cho bao nhiêu khúc mắc khó tháo gỡ cũng không sánh bằng một dung nhan diễm lệ của Lý Tĩnh Huy. Hoàng thượng bắt đầu thiên vị Lý Tĩnh Huy, chưa đầy hai tháng sau, nàng ta đã từ Lý Tài nhân trở thành Lý Mỹ nhân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!