Chương 15: (Vô Đề)

Lúc Thấu Vân kể chuyện này, mặt mày tràn đầy hưng phấn, cũng chẳng ngại dài dòng, đem tất cả những chi tiết nàng ấy biết nói ra rõ ràng mạch lạc, đến cả Nguyệt Lân cũng ngồi bên cạnh lắng nghe say sưa.

Trong lòng ta cảm thấy lạnh lẽo, chỉ hỏi Thấu Vân có biết sau khi Lý Tĩnh Hàng về phủ thì thế nào không. Thấu Vân nói có dò hỏi qua, hình như Lý phu nhân định trách phạt nàng ta nhưng bị Lý Bật ngăn lại.

Ta nghe thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ Lý Bật này quả nhiên là người lòng dạ sắt đã, biết rõ bây giờ Lý gia chỉ còn một mình Lý Tĩnh Hàng là tiểu thư đến tuổi, cho dù đứa cháu gái này đã tính kế hãm hại chính con gái ruột thịt của ông ta, cũng có thể nhịn xuống lửa giận mà bảo vệ nàng ta.

Có lẽ giờ phút này, trong lòng ông ta đã âm thầm tính toán, xem phải làm thế nào để để Lý Tĩnh Hàng thay thế mối hôn sự mà Lý Tĩnh Huy làm hỏng kia.

Cho dù thế nào, có thể thuận lợi chặt đứt con đường trở thành Thái tử phi của Lý Tĩnh Huy, lại không kéo thêm nhiều người khác bị liên lụy vào, như thế đã đủ để khiến ta hài lòng rồi.

Ta quay sang dặn dò Thấu Vân, bảo nàng ấy đi nói với Minh Diễn, điều tra thật kỹ tên Hứa Lục Lang kia, cố gắng thu phục hắn ta về dưới trướng Đông Cung.

Sau này, ta sẽ giữ lại Lý Tĩnh Hàng, ở kiếp này, ta muốn nàng ta đem mũi dao từng hướng về ta, chuyển sang chĩa thẳng vào phủ Thừa tướng.

23

Vào giữa tháng Sáu, thân thể mẫu thân ta đã gần đến kỳ sinh nở. Ngoại tổ mẫu tuổi tác đã cao, không tiện đích thân đến phủ chăm nom, liền chỉ sai con dâu Tuỳ gia đến phủ thăm hỏi. Mẫu thân có chút thất vọng nhưng vẫn mỉm cười giữ mấy vị tẩu tẩu ở lại trong phủ vài ngày.

Vừa đến cuối tháng Sáu, mẫu thân liền hạ sinh. Lần mang thai này của bà thật sự chẳng dễ dàng, dù cả phủ trên dưới đều hết sức cẩn trọng hầu hạ, đến lúc sinh nở, rốt cuộc bà vẫn chịu không ít khổ sở.

Ngày hôm ấy phụ thân vẫn luôn túc trực ở trong phòng mẫu thân nhưng lại chẳng giúp được gì, cứ như ruồi mất đầu mà đi vòng vòng trong sảnh.

Ở kiếp trước, bản thân ta từng hai lần sinh con, vậy mà lần này vẫn không khỏi hồi hộp bất an, mồ hôi lạnh túa ra suốt cả ngày, hai tay lạnh buốt, run rẩy không ngừng.

May mắn thay, mẫu thân phúc dày mệnh lớn, mặc dù quá trình sinh nở vô cùng nguy hiểm, cuối cùng vẫn bình an sinh hạ đứa trẻ. Khi đứa trẻ được tắm rửa sạch sẽ, quấn khăn cẩn thận, ta là người đầu tiên bế nó lên.

Làn da của trẻ sơ sinh đỏ hồng, nhăn nheo, nhìn thì hơi xấu xí nhưng trong mắt ta, đó là bảo vật quý giá nhất trên thế gian này.

Phụ thân vừa nghe trong phòng có người hô mẫu tử bình an, rốt cuộc không nhịn được nữa, mặc kệ những người bên ngoài ngăn cản, cắm đầu xông thẳng vào, cả đường đi chẳng buồn nhìn ta lấy một cái, bước thẳng đến bên giường mẫu thân, chẳng màng dáng vẻ mẫu thân lúc ấy chật vật thế nào, ông ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay bà rồi đột nhiên rơi lệ.

Tất cả mọi người trong phòng đều là lần đầu tiên thấy phụ thân rơi nước mắt, nhất thời ai nấy đều sững người tại chỗ, gian phòng vốn đang ồn ào lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.

Chốc lát sau, đứa trẻ trong lòng ta lại bật khóc, càng khiến sự tĩnh lặng trong phòng trở nên ngượng ngùng.

"Hoài Quân, chúng ta có con trai rồi. Về sau, Uyển Nhi có đệ đệ để nương tựa, chàng không vui sao?"

Sắc mặt mẫu thân vẫn tái nhợt, trên mặt toàn là mồ hôi vừa đổ ra lúc vượt cạn, phụ thân nắm lấy tay của mẫu thân, khóc nức nở đến râu ria cũng run lên.

Ta sững sờ hồi lâu, rốt cuộc mới kịp phản ứng, khẽ gật đầu ra hiệu cho mọi người trong phòng. Lúc đó, mọi người mới như tỉnh khỏi giấc mộng, lặng lẽ lui ra ngoài. Ta ôm đệ đệ, đứng xa xa nơi chân giường mẫu thân, lắng nghe phụ thân dịu dàng nói chuyện với mẫu thân.

Ông bảo mình đã nghĩ ra một cái tên cho đệ đệ, gọi là Vệ Dĩ Từ.

Nước mắt chẳng biết từ khi nào đã làm nhòe tầm nhìn ta, con đường phía trước còn chưa rõ ràng là họa hay phúc, vậy mà ta lại có thêm một mối vướng bận nữa trong lòng.

Quảng Dương Hầu phủ vui mừng có quý tử, khách khứa triều đình đến chúc mừng không dứt, ta còn phải dành thời gian chăm sóc mẫu thân và đệ đệ, bận rộn đến mức chân không chạm đất, mỗi ngày chỉ ngủ được hai ba canh giờ. Mãi đến khi đệ đệ đầy tháng, Quảng Dương Hầu phủ mới dần yên ổn trở lại.

Ta vừa mới được thảnh thơi vài ngày, lại không chịu ngồi yên, kéo theo Nguyệt Lân cùng ta lựa chọn chỉ tơ, định làm cho đệ đệ một bộ y phục nhỏ, hai người chúng ta vừa thêu được vài mũi thì Thấu Vân đã từ bên ngoài hớn hở chạy vào.

"Tiểu thư, Thái tử đến rồi, lát nữa muốn đến gặp tiểu thư đấy."

Tim ta lỡ mất một nhịp, cây kim trong tay cũng rơi xuống đất. Ta đã rất lâu không gặp Minh Diễn, đến mức nhất thời không biết nên làm gì cho phải. Nguyệt Lân nhìn ra tâm tình của ta, vội vàng kéo ta vào phòng rửa mặt trang điểm lại một chút.

Từ lần năm ngoái cùng ta đến thăm Thanh Thúy Quán một chuyến, nàng ấy đã hiểu rõ tình cảm ta và Minh Diễn giành cho nhau. Cho dù trong lòng nàng ấy rất tò mò nhưng vẫn chưa từng nhiều lời hỏi một câu nào.

Vừa lúc Nguyệt Lân vẽ xong chân mày cho ta, bên ngoài Thấu Vân đã chạy vào báo, nói Thái tử tới rồi. Tim ta đập dồn dập, vừa mới đứng dậy đã nhìn thấy chàng sải bước đi về phía ta, trên mặt tràn đầy ý cười.

Minh Diễn lại cao thêm vài tấc so với lần chúng ta gặp nhau trước đây, dung mạo cũng có thay đổi, trên khuôn mặt ấy đã bớt đi nét trẻ con, băt đầu hiện rõ những đường góc cạnh rõ ràng. Chàng mặc thường phục màu đen, trên đầu đội kim quan, đầy khí chất anh hùng thiếu niên bức người.

Ta nhìn chàng đến xuất thần, nhất thời quên cả hành lễ với chàng. Đợi khi tỉnh táo lại, mới nhận ra mình đã bị chàng ôm chặt vào trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!