Chương 13: (Vô Đề)

20

Ta dẫn theo Lý Tĩnh Huy và Lý Tĩnh Hàng tùy ý dạo bước qua vườn hoa, hai người bọn họ vẫn luôn giữ im lặng, cũng không chủ động trò chuyện với ta. Ta cố nặn ra nụ cười, hỏi thăm tuổi tác của hai nàng.

Lý Tĩnh Huy đáp rằng, cả hai người bọn họ đều cùng tuổi, năm nay vừa tròn mười sáu nhưng nàng ta sinh sớm hơn Lý Tĩnh Hàng một tháng.

Ta còn muốn tiếp lời nhưng thấy hai nàng đều hờ hững, bèn thôi, chỉ giữ khoảng cách đi theo phía sau lưng hai người.

Ta nhớ mang máng, phụ thân của Lý Tĩnh Hàng là đệ đệ ruột của Lý Bật nhưng phụ mẫu nàng ta đều đã mất sớm, từ nhỏ đã lớn lên trong nhà bá phụ.

Ban đầu ta cứ tưởng nàng ta và Lý Tĩnh Huy tuổi tác gần nhau, lại cùng nhau trưởng thành, chắc chắn tình cảm của hai tỷ muội cũng khá tốt nhưng chẳng biết tại sao nhìn bề ngoài, Lý Tĩnh Hàng lại có vẻ rất sợ tỷ tỷ của mình.

Dung mạo của hai tỷ muội này cũng chẳng giống nhau là mấy, có thể dễ dàng nhận thấy Lý Tĩnh Huy xinh đẹp nổi bật hơn hẳn, hôm nay nàng ta lại mặc một bộ y phục đỏ hải đường, càng thêm kiều diễm như hoa đào đầu xuân, phong tình vạn chủng.

So với nàng ta, Lý Tĩnh Hàng cùng lắm cũng chỉ có thể xem là thanh tú, hôm nay lại ăn mặc giản dị, càng thêm mờ nhạt khi đứng cạnh tỷ tỷ.

Ta mải mê suy nghĩ chuyện này, không chú ý đường đi, bất ngờ bị ai đó ở bên cạnh va phải, cả người ta nghiêng ngả, loạng choạng mấy bước rồi ngã xuống đất.

Cũng may trước khi ta ngã hẳn xuống, Nguyệt Lân đã nhanh tay lẹ mắt kéo ta lại, cách đó không xa chính là hồ sen, nếu không có Nguyệt Lân, sợ rằng hôm nay ta đã rơi xuống nước rồi.

"Tiểu thư, người có sao không? Có bị đau chỗ nào không?"

Nguyệt Lân đỡ ta đứng dậy, kéo tay ta nhìn trái nhìn phải, ta nhỏ giọng trấn an nàng ấy, nói ta không sao.

"Vệ muội muội không sao chứ? Đi đường phải cẩn thận hơn đó."

Lý Tĩnh Huy vừa nói vừa bước tới chỗ ta, trên mặt nàng ta đầy vẻ lo lắng, không hề nhắc tới một lời chuyện chính nàng ta vừa cố ý va vào ta.

Ta âm thầm thở dài trong lòng, dù sao cũng chỉ là tiểu cô nương mười sáu tuổi, thủ đoạn vẫn còn quá non nớt nhưng hiện tại nàng ta đã sớm mang lòng dạ độc ác như vậy, quả thực không thể để nàng ta đến bên cạnh Minh Diễn được.

"Đa tạ Tĩnh Huy tỷ tỷ đã quan tâm, vừa rồi ta có hơi lơ đễnh, không nhìn đường cẩn thận nên mới như thế. Ta không sao, chỉ là váy áo có chút lắm bẩn, chẳng hay hai vị tỷ tỷ có thể để ta quay về điện Tiêu Phòng chỉnh trang lại đôi chút được không?"

Lý Tĩnh Huy nghe ta nói như vậy đương nhiên cũng gật đầu đồng ý. Ta lập tức quay người cáo lui, dẫn theo Nguyệt Lân rẽ vào con đường nhỏ.

Đến khi chắc chắn hai người bọn họ không nhìn thấy nữa, ta mới dừng chân lại, Nguyệt Lân vẫn là tâm tư quá mức đơn thuần, kéo váy ta nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói:

"Tiểu thư, vừa nãy váy có dính chút đất nhưng Nguyệt Lân đã phủi sạch giúp người rồi, không có gì đáng ngại."

Ta nghe thấy lời này, không nhịn được mà bật cười khẽ, rồi bảo Nguyệt Lân im lặng, kéo tay nàng ấy quay trở lại theo đường cũ. Từ xa, ta đã thấy Lý Tĩnh Huy và Lý Tĩnh Hàng đang đứng trước một bụi mẫu đơn.

Sau bụi hoa mẫu đơn đó vừa hay lại có một bức tường nhỏ xây làm bình phong, ta liếc mắt ra hiệu cho Nguyệt Lân, hai người chúng ta ta liền rón rén vòng ra phía sau bức tường bình phong kia, lặng lẽ lắng nghe hai tỷ muội Lý gia kia đang nói chuyện gì.

"Biết rõ hôm nay phải vào cung, mà ngươi còn ăn mặc giản dị thế này, là muốn làm trái ý phụ thân của ta sao?"

Người lên tiếng là Lý Tĩnh Huy, ta không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ vênh váo tự đắc khi nàng ta nói chuyện.

"Lý Tĩnh Hàng, chẳng lẽ trong lòng ngươi vẫn còn nhớ thương tên Hứa Lục Lang kia, còn mơ mộng hão huyện hắn sẽ đến cửa cầu hôn, rước ngươi về làm thê tử sao?"

"Tỷ tỷ, muội không có..."

Lý Tĩnh Hàng nói câu ấy mà không có chút tự tin nào, ta chỉ nghe thấy Lý Tĩnh Huy cười lạnh một tiếng, sau đó liền giơ tay giáng cho muội muội mình một bạt tai, tiếng vang giòn giã, chỉ nghe thôi đã thấy đau đớn.

"Ngươi tưởng phụ thân không biết những tâm tư vớ vẩn kia của ngươi sao sao? Phụ thân đã sớm sai người đi cảnh cáo Hứa Lục Lang rồi, một tên thị vệ cấm quân nhỏ bé mà cũng dám mơ mộng kết thân với phủ Thừa tướng, đúng là nực cười.

Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời đi, vào cung sớm một chút, cũng có thể sớm giành được sủng ái. Cho dù cái bụng ngươi không ra gì, cũng đừng quên còn có Minh Nhuận đấy.

Đừng có mà Tần phi sung sướng thì không làm, lại nhất quyết gả cho một tên thị vệ vô dụng.

"Nguyệt Lân nghe xong lời này thì tức giận đến trợn trừng mắt, ta nhìn thấy nàng ta như vậy, không khỏi thầm bật cười trong lòng. Nguyệt Lân ngốc, kiếp trước ngươi là chết trong tay Lý Tĩnh Hàng đấy, không ngờ kiếp này lại còn thấy thương cảm cho nàng ta."Cài bông mẫu đơn này lên tóc đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!