Chương 12: (Vô Đề)

Sức khỏe mẫu thân vẫn chưa tốt lên, ta vẫn luôn lo lắng, hận không thể ngày ngày ở trong phòng canh chừng bà nhưng mẫu thân lại vô cùng bình thản, bà giống như có tâm sự gì đó nhưng xấu hổ không thể nói ra với người khác.

Gần đến Tết, mẫu thân vẫn luôn uể oải, đã tìm mấy vị đại phu tới khám mà vẫn không thấy chuyển biến. Phụ thân không thể ngồi yên được nữa, la hét đòi vào cung nhờ cô cô cho mời Thái y. Mẫu thân nghe vậy, lúc này mới vội vàng lớn tiếng ngăn ông lại.

Lần đầu tiên ta thấy mẫu thân ngượng ngùng như vậy, mặt bà đỏ ửng, kéo ống tay áo phụ thân, bộ dạng có chút xấu hổ nhưng giọng điệu vẫn không hề nhẹ đi.

"Đừng quấy rầy nương nương nữa, ta... ta có tin vui rồi. Chàng lại sắp được làm phụ thân, bớt hồ đồ đi một chút."

Phụ thân nghe được lời mẫu thân, đôi mắt tròn xoe, sững sờ hồi lâu mới rón rén ngồi xuống mép giường, định đưa tay chạm vào bụng bà nhưng lại lúng túng không biết làm sao.

Mẫu thân bật cười, nắm lấy tay ông, mặt vẫn đỏ bừng, nhẹ nhàng đặt tay ông lên bụng mình.

"Có lẽ đã được ba tháng rồi. Lúc này đang gần đến Tết, không tiện công bố ra ngoài, đợi qua năm mới, sẽ vào cung báo tin cho nương nương."

Mẫu thân nói xong lại vẫy tay gọi ta đến, ta vội vàng chạy tới bên cạnh mẫu thân, nắm lấy tay bà.

"Uyển Nhi, không phải mẫu thân cố ý giấu diếm con đâu. Chỉ là sợ con lo lắng lại đổ bệnh. Hơn nữa, dù sao mẫu thân cũng đã lớn tuổi, loại chuyện này lỡ như tính sai thì thật là trò cười to. Vì vậy mới nhẫn nhịn vài tháng, chờ đến khi chắc chắn rồi mới nói ra."

Sao ta lại không hiểu tâm tư của mẫu thân được chứ? Ở kiếp trước, khi ta vừa mới mang thai cũng dè dặt cẩn thận từng li từng tí, sợ bản thân nhầm lẫn.

Mẫu thân vóc dáng nhỏ nhắn, chẳng hề nhìn thấy dấu hiệu gì của người đang mang thai ba tháng, tự nhiên là càng phải cẩn trọng.

"Mẫu thân yên tâm, đây là chuyện vui lớn, Uyển Nhi vui mừng còn không kịp. Từ nay về sau mẫu thân càng phải cẩn thận hơn, chuyện trong phủ cứ giao cho Uyển Nhi, mẫu thân chỉ cần an tâm dưỡng thai là được. Uyển Nhi nhất định có thể gánh vác thay mẫu thân."

Phụ thân nghe xong cũng vội vàng không ngớt lời khen dạo này ta làm việc rất giỏi giang, khuyên mẫu thân nhất định phải thoải mái tinh thần, an tâm tịnh dưỡng, còn nói bà đừng lo lắng chuyện lễ nghi ngày Tết, sức khỏe của bà mới là quan trọng nhất.

Mẫu thân được hai người chúng ta vây quanh, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ như tiểu cô nương mới gả.

Từ đó, ta coi như đã chính thức tiếp quản nội viện Quảng Dương Hầu phủ.

Nhân cơ hội này, ta gả Như Trầm đi.

Kiếp này Như Trầm cũng không hề làm gì có lỗi với ta nhưng trong lòng ta vẫn có khúc mắc. Tuy vậy, ta cũng không bạc đãi nàng ta, chọn cho nàng ta một gia đình khá giả, thưởng cho không ít của hồi môn, lại xóa bỏ thân phận nô tỳ cho nàng ta.

Như Trầm tuy có chút lưu luyến cuộc sống giàu sang trong Hầu phủ nhưng thấy nhà trượng phu cũng không tệ liền vui vẻ xuất giá.

Nguyệt Lân là vào phủ cùng lúc với Như Trầm, cũng có chút lưu luyến không nỡ, lại lo lắng ta cũng sẽ gả nàng ấy đi, mấy ngày hôm ấy hầu hạ đặc biệt cẩn thận, còn thường xuyên lén nhắc nhở Thấu Vân phải biết tự giữ mình. Thấu Vân lén kể lại cho ta nghe, khiến ta bật cười một trận.

Chẳng mấy chốc, năm hết Tết đến, trước đêm Giao thừa, trong cung lại truyền ra một đạo thánh chỉ: Sau Tết, Hoàng trưởng tử sẽ vừa tròn mười ba tuổi, lệnh chọn ngày tốt sau năm mới để chuyển vào Đông Cung, lại hạ lệnh cho bộ Lễ chuẩn bị nghi lễ sắc lập Thái tử.

Mồng hai tháng hai năm sau, chính thức lập Minh Diễn làm Đông cung Thái tử.

Từ sau khi trọng sinh, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy vui vẻ như vậy, đến mức không thể che giấu được nụ cười trên môi.

Giống như ngày hôm đó, trong lều cỏ nơi sơn dã, Minh Diễn từng hứa với ta: trước cuối năm chàng nhất định sẽ được sắc lập làm Đông cung Thái tử. Quả thật, chàng đã thực hiện được.

Ở kiếp trước không biết ta đã thầm cầu nguyện bao nhiêu lần đạo thánh chỉ này sẽ ban xuống, vậy mà đến khi sống lại một lần nữa, mới thực sự được chứng kiến Minh Diễn bước vào Đông cung.

Ta biết, sau khi được sắc phong Thái tử, Minh Diễn sẽ vào triều, sẽ đối mặt với nhiều sóng gió hơn. Nhưng ta tin rằng, với bản lĩnh và quyết tâm hôm nay của chàng, chàng nhất định sẽ không sợ hãi chút nào.

Còn ta, việc ta phải làm chính là tin tưởng chàng, đi theo chàng, kể cả toàn bộ Quảng Dương Hầu phủ này cũng đều là như vậy.

19

Sau Tết, phụ thân ta vẫn luôn bận rộn công việc, gần như đêm nào cũng đến khuya mới từ trong cung trở về. Minh Diễn nhập chủ Đông cung, bao nhiêu chuyện lớn nhỏ đều cần ông lo toan.

Mãi đến khi Minh Diễn được sắc phong làm Thái tử một cách thuận lợi, phụ thân mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng gầy đi trông thấy.

Ta cũng không hề nhàn rỗi, sau kỳ lễ Tết, trong phủ tuy xã giao bên ngoài đã giảm đi nhưng việc trong nội viện đều cần ta quán xuyến. Mẫu thân mang thai đã lộ rõ bụng, tuổi tác của bà đã không còn trẻ, lần mang thai này có chút khó khăn, thường xuyên ăn không ngon miệng, trong đêm cũng ngủ không được yên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!