Minh Diễn lại ôm ta âu yếm thêm một hồi, rồi ta mới sực nhớ hỏi ra hỏi chàng rốt cuộc ở Minh Châu đã xảy ra chuyện gì, tại sao phụ hoàng chàng lại không điều tra ra gì cả, chẳng lẽ Lý Bật phát hiện được điều gì sao?
Minh Diễn nghe ta hỏi như vậy thì nhẹ nhàng mỉm cười, giải thích cho ta nghe. Chàng nói, những nhân chứng kia không phải do Lý Bật xử lý, mà là do phụ thân ta, ông ấy đã sớm sắp xếp tất cả những người đó đến nơi khác.
Minh Châu chỉ có nhân chứng, không có vật chứng, vốn đã không đủ để khiến người ta tin tưởng, thêm vào đó, trước khi sự việc xảy ra phụ thân ta lại vừa sai người đi đến Minh Châu, nếu nhân chứng thật sự được đưa đến trước mặt Hoàng thượng, Lý Bật hoàn toàn có thể trở mặt cắn ngược lại, nói tất cả là do Quảng Dương Hầu phủ và Hoàng hậu cố ý đồ bày mưu hãm hại, nói nhân chứng đều là mới bị mua chuộc gần đây.
Dù sao cũng không có vật chứng, nếu Lý Bật cứ kéo Vệ gia cùng rơi đài thì thế cục chắc chắn sẽ rơi vào bế tắc. Mặc dù hiện tại Bệ hạ đang giận dữ nhưng vẫn thiên vị Lý Bật, chỉ sợ đến cuối cùng Quảng Dương Hầu phủ có miệng cũng khó cãi.
Phụ thân nghĩ đến điểm này, liền tương kế tựu kế, dứt khoát xóa sạch cả nhân chứng. Có câu chim nhạn bay qua còn để lại dấu vết, nếu như toàn bộ Minh Châu không có một chút manh mối nào, lại càng giống như có người đang cố gắng che giấu, với sự nghi kỵ hiện nay của Hoàng thượng đối với Thừa tướng, sẽ chỉ càng khiến ông ta sinh lòng nghi ngờ Lý Bật có liên quan đến Thục phi.
"Lý Bật được phụ hoàng sủng ái không phải chuyện ngày một ngày hai. Nếu chèn ép quá mạnh tay sẽ thành cố tình nhắm vào, sẽ rơi vào thế hạ phong. Một đòn này, chỉ cần khiến phụ hoàng nghi ngờ Lý Bật là đủ. Một khi ông ta đã không thể hoàn toàn tin tưởng Lý Bật, lại không muốn trao quyền cho ngoại thích thì buộc phải bắt đầu bồi dưỡng thế lực khác trong triều. Hơn nữa, sau khi Hà Thục phi chết, chuyện bà ta từng hãm hại hoàng tự đã bị phơi bày, có bằng chứng rõ ràng.
Phụ hoàng có lẽ cũng bắt đầu cảm thấy áy náy với mẫu hậu rồi."
Áy náy sao? Trong lòng ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Cái gọi là áy náy của phụ hoàng hắn cũng giống như lục bình, hôm qua còn ở trong lòng, hôm nay gió vừa lướt qua bên tai liền bị cuốn sạch không sót một chút tàn tích.
"Tiểu Diễn, ta biết, cô cô hận phụ hoàng chàng đa nghi vô tình, trong lòng đã sớm nguội lạnh. Cho dù bây giờ phụ hoàng chàng muốn lấy lòng bà ấy, sợ rằng cô cô cũng sẽ không chấp nhận ông ta nữa. Nhưng với tình cảnh hiện tại của chàng và Quảng Dương Hầu phủ, vẫn chưa đủ để khiến người ta yên tâm."
Minh Diễn nghe ta nói, không khỏi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi ta: "Ý Uyển Nhi là để mẫu hậu đi tranh sủng sao?"
Ta nghe chàng nói như vậy liền vội vàng lắc đầu. Ở kiếp trước, ta đã nếm đủ khổ sở vì tranh sủng. Rõ ràng trong lòng hận không thể nghiền xương phụ hoàng của chàng thành tro nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười nịnh bợ lấy lòng. Loại cảm giác bất lực không thể làm chủ bản thân, đau đớn đến không muốn sống ấy, sao ta có thể để cô cô phải chịu thêm một lần nữa.
"Tiểu Diễn, để ta đi thuyết phục cô cô. Cô cô có thể không tranh sủng nhưng không thể lạnh nhạt với phụ hoàng chàng nữa. Dù chỉ là giả vờ ứng phó, cô cô cũng nhất định phải tỏ ra chút dịu dàng phụ hoàng chàng."
Ta cắn môi một cái, nhỏ giọng thì thầm bên tai chàng:
"Cô cô không tranh sủng cũng được nhưng nhất định phải để người mới thay cô cô tranh."
Ta tự nhận không đoán nổi lòng dạ phụ hoàng của chàng, ở kiếp trước, phụ hoàng chàng luôn kiểm soát ta trong lòng bàn tay. Nhưng dù sao cũng đã ở bên cạnh phụ hoàng chàng nhiều năm như vậy, nói về sở thích của ông ta trong chuyện nam nữ thì ta vẫn còn nắm khá rõ.
"Hà Thục phi không biết đã hại chết bao nhiêu người ở trong cung, nếu người mới vào cung có thể mang thai, lại càng có thể chứng minh sự trong sạch của cô cô."
Minh Diễn nghe ta nói xong, tuy vẫn nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi gật đầu. Ta nhìn hàng lông mày non nớt của chàng nhăn lại thành hình chữ Xuyên (), trong lòng không khỏi cos chuts xót xa, liền đưa tay nhẹ nhàng vu. ốt ve nếp nhăn kia.
"Tiểu Diễn, ta biết chàng đau lòng cho cô cô nhưng chàng hãy tin tưởng ta, cả đời này, cô cô cũng sẽ không chờ được ngày phụ hoàng chàng hồi tâm chuyển ý. Bởi vì phụ hoàng chàng căn bản không có trái tim..."
Minh Diễn nhẹ nhàng ngăn ta nói tiếp, ôm chặt ta vào lòng, nắm chặt bàn tay của ta.
"Uyển Nhi, ta tin nàng, không cần phải nói thêm gì nữ. Cứ làm theo lời nàng nói, trên triều có ta và cữu cữu, còn mẫu hậu ta, ta giao cho nàng. Chúng ta cùng tiến cùng lui."
Minh Diễn nói xong lại cười khẽ một tiếng, quay đầu nhìn về phía ta, ánh mắt tràn đầy kiên định:
"Nếu không có gì bất trắc, trước cuối năm nay, ta sẽ vào ở Đông cung. Dù sao thì vị trí Đông cung này vốn nên là của Minh Diễn ta."
16
Sau khi từ chùa Thương Thúy trở về, mọi chuyện quả nhiên đúng như lời Minh Diễn nói, Hoàng thượng tuy không điều tra ra được chứng cứ xác thực chuyện giữa Lý Bật và Hà Thục phi nhưng lại càng thêm nghi ngờ Thừa tướng. Trước đây, mọi tấu chương của Lý Bật trình lên đều được thông qua không chút chậm trễ, giờ đây lại luôn bị đưa ra để các đại thần nghị luận theo đúng phép nước, để mặc các phe phái tha hồ soi mói.
Dạo gần đây, Hoàng thượng tuy cố tình chèn ép thế lực của Thừa tướng nhưng lại không hề quy kết điều đó là do chuyện xảy ra ở Minh Châu, khiến Lý Bật cũng khó mà lên tiếng biện bạch trước ngự tiền.
Lý Bật cũng biết, một khi chủ động lên tiếng nhắc đến Minh Châu, sẽ càng khiến Hoàng thượng nghĩ ông ta giấu đầu lòi đuôi. Hiểu rõ điều này, ta cũng không còn lo lắng Lý Bật sẽ bẩm báo chuyện phụ thân sai người đến Minh Châu với Hoàng thượng. Suy cho cùng, cho dù có người lắm miệng nhưng tại sao Quảng Dương Hầu phủ chúng ta lại phải che giấu quá khứ cho Lý Bật chứ? Thật là tự mâu thuẫn.
Lý Bật lâm vào tình thế khó xử trong triều, khách khứa đến bái kiến Quảng Dương Hầu phủ lại ngày một đông, lần này phụ thân không muốn ra tiếp từng người nữa, cả ngày chỉ quanh quẩn ở trong phòng mẫu thân, thậm chí có mấy lần chỉ ở cùng ta và mẫu thân thêu thùa may vá cả ngày.
Mẫu thân không ngờ tới Hà Thục phi lại thực sự vì sư tử ngọc chặn giấy mà bị định tội, bắt đầu tin tưởng ta đúng là đã "thấy được thiên cơ", từng mấy lần lén khuyên phụ thân nên thử nghe theo lời ta. Phụ thân tuy vẫn chưa tỏ thái độ gì rõ ràng nhưng cũng đã giải trừ lệnh cấm túc với ta.
Trong lòng ta vẫn canh cánh nhớ đến cô cô, sau Tết Trung thu liền tìm cơ hội cùng mẫu thân vào cung.
Điện Tiêu Phòng của cô cô vẫn như xưa, trong lòng ta cảm thấy chua xót, nhất thời nước mắt dâng đầy hốc mắt nhưng vẫn cố gắng kìm nén, không để lộ ra ngoài, chỉ cúi đầu đi theo mẫu thân bước vào. Chúng ta vừa đứng lại, đã nghe thấy tiếng cô cô vừa cười vừa từ trong điện bước ra:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!