Chương 1: (Vô Đề)

1

Ta là Vệ Dĩ Uyển, xuất thân Quảng Dương Hầu phủ, cũng là nhi nữ độc nhất của Hầu phủ.

Cha ta là Vệ Hoài Quân, kế thừa tước vị từ khi còn trẻ, nay đã làm tới Thái úy. Mẫu thân ta

- Quảng Dương Hầu phu nhân

- xuất thân thế gia, phu thê hai người vẫn luôn cầm sắt hòa minh, cử án tề mi.

Ta vừa ra đời lập tức đã trở thành viên ngọc qúy trên tay của Quảng Dương Hầu phủ, luôn được nuông chiều hết mực.

Ta còn có một người cô cô, chính là Hoàng hậu đương triều. Cô cô sinh ra một biểu đệ nhỏ hơn ta một tuổi, gọi là Minh Diễn.

Cô cô rất thích ta nên ta thường được đón vào cung chơi ít hôm, cũng nhờ đó mà ta và Minh diễn quen biết, lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Lần đầu tiên Minh Diễn thấy ta đã nói khi lớn lên nhất định ta sẽ rất xinh đẹp, còn nói sau này sẽ lấy Uyển Nhi tỷ tỷ làm thê tử.

Lúc đó tất cả mọi người, ai nghe được lời này xong cũng bật cười, chỉ có ta và Minh Diễn âm thầm coi nó là thật.

Tất cả mọi thứ trong cung đều tốt, chỉ có ánh mắt của phụ hoàng Minh Diễn khi nhìn về phía ta cứ luôn không được quang minh chính đại cho lắm. Ông ta kiêng kỵ Vệ thị nên cũng không hay lui đến chỗ cô cô.

Minh Diễn cũng vậy, đến tận năm đệ ấy hơn mười tuổi mà vẫn chưa được chính thức sắc phong Thái tử, càng không được dọn vào Đông cung.

Thế nhưng phụ thân ta vẫn cảm thấy không sao.

Ông nói bổn phận của người làm thần tử chính là làm cho tốt bổn phận của mình, không phải ngày ngày phí công vô ích dò đoán ý Thánh thượng, sấm sét hay mưa móc đều là ân huệ.

Phụ thân còn sống, tuy rằng thỉnh thoảng Bệ hạ có mỉa mai Quảng Dương Hầu phủ đôi chút nhưng tất cả đều không ảnh hưởng gì. Khi đó ta ngây thơ, ngu dốt, an tâm nghĩ rằng lớn lên rồi có thể gả cho Minh Diễn, có thể ngày ngày ở bên phu quân.

Cô cô và mẫu thân đã sớm biết suy nghĩ của hai đứa trẻ chúng ta, từng nhiều lần ngỏ ý với Bệ hạ nhưng ông ta đều chỉ ậm ừ qua loa cho có lệ. Cho đến một ngày phụ hoàng Minh Diễn say rượu mới buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng, ông ta nói Vệ thị tuyệt đối không thể có thêm một Hoàng hậu nữa.

Giữa tình yêu và ngôi vị Đông cung cô cô đã lựa chọn thay Minh Diễn, từ đó, ta không còn được triệu vào cung ở lại nữa. Còn Minh Diễn, đến năm ta mười bốn tuổi cũng đã đính hôn với tiểu thư phủ Thừa tướng.

Vào năm thứ hai sau khi hắn định thân, vào đêm Trung thu, trong yến tiệc tại hoàng cung, không rõ vì lý do gì, Hoàng Thượng đột nhiên nổi giận với cô cô, khiển trách bà ấy tội đại bất kính ngay trước mặt mọi người, ra lệnh giam cầm bà ấy trong cung, còn tịch thu cả phượng tỷ và bảo sách của bà ấy.

Cô cô là người mạnh mẽ kiêu hãnh. Sau khi bị giam lỏng chưa đầy ba ngày, bà ấy đã ra đi. Cái chết của bà ấy quá đột ngột khiến ai nấy đều trở tay không kịp, Minh Diễn càng chịu đả kích nặng nề, lâm bệnh không dậy nổi.

Chỉ có Hoàng Thượng là hoàn toàn thờ ơ trước cái chết của cô cô. Ông ta không cho phép bà ấy được an táng vào Phượng lăng, chỉ lệnh cho nội đình cử hành tang lễ theo nghi thức của Quý phi, sau đó vội vã hạ táng.

Như thể hoàn toàn quên mất rằng, người nằm trong cỗ quan tài ấy đó chính là thê tử đã từng ân ái, đồng cam cộng khổ cùng ông ta bao năm.

Không còn cô cô, dường như cuối cùng Hoàng Thượng cũng chẳng còn cố kỵ gì với Vệ gia nữa, ông ta bắt đầu nghiêm khắc với phụ thân ta hơn bao giờ hết.

Phụ thân ta là người cứng cỏi, tuy biết bậc quân vương đa nghi, nhưng vẫn giữ lòng ngay thẳng, thà gãy chứ không chịu khuất phục.

Triều cục khó lường, vào đêm trừ tịch năm cô cô qua đời, phụ thân ta nhận chỉ dụ vào cung, không biết Hoàng Thượng đã nói gì với ông, chủ biết khi trở về nhà cha ta lập tức ngã bệnh. Chỉ hơn một tháng sau ông cũng ra đi, trước khi nhắm mắt, ông đã nôn ra rất nhiều máu, miệng không ngừng gọi tên bệ hạ.

Có lẽ cái chết của phụ thân cuối cùng cũng khiến Hoàng Thượng nguôi ngoai phần nào nghi kỵ, ông ta an táng cha ta rất long trọng, còn ban cho Quảng Dương Hầu phủ vô số ân vinh.

Ngày phụ thân nhập quan, mẫu thân ta khóc đến ngất lịm trước linh cữu, lúc tỉnh lại thì thần trí đã không còn minh mẫn, chẳng bao lâu sau cũng theo phụ thân mà đi.

Tiểu thúc của ta, Vệ Lưu Quân kế thừa tước vị hầu gia, còn ta lại trở thành cô nhi được nuôi dưỡng trong Quảng Dương Hầu phủ.

Tiểu thúc không có tài cán như phụ thân ta, chỉ biết uốn gối xu nịnh, tìm cách lấy lòng quân vương. Hắn ta có được vinh hoa phú quý của Quảng Dương Hầu phủ vẫn chưa thỏa mãn, còn vọng tưởng đến quyền thế và phong quang của sủng thần.

Hắn ta nói với ta, tuy Vệ gia không thể có thêm một hoàng hậu, nhưng bên cạnh bệ hạ vẫn cần có người Vệ gia. Hơn nữa, Minh Diễn vẫn còn đó, hắn cô đơn trong cung, cần có người chăm sóc.

Vậy là ta tiến cung năm mười sáu tuổi, trở thành một vị tiệp dư.

Phụ hoàng hắn dứt khoát đưa Minh Diễn đến cung của ta, nói là để hắn làm nghĩa tử của ta, để ta có chỗ nương tựa. Ta và Minh Diễn lớn lên bên nhau, chỉ hơn hắn một tuổi, vậy mà lại bảo hắn làm con nuôi của ta, thật là nực cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!