Chương 9: (Vô Đề)

/8/. Đại não của hai người thật xứng đôi.

Ít nhiều kỹ thuật binh khi điều khiển phi hành khí mà gặp phải "Chặn giả" thường khó có thể kháng cự, việc Hein Burton không ngừng chống đỡ bọn họ xâm lấn đại não, thậm chí hoàn toàn né tránh được tên lửa theo dõi như vậy gần như là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, Tiêu Nham ở trước mặt anh thật sự rất nhỏ bé.

Lần đầu tiên, trong lòng Tiêu Nham ẩn ẩn xuất hiện một loại khát vọng khó có thể khống chế.

Cậu muốn thời khắc người đàn ông này dừng chân, ánh mắt vô tình lạnh như băng nhìn đến cậu, không còn là trào phúng và khinh miệt nữa, cho dù là ánh mắt bình tĩnh vô ba dùng để đối đãi với Liv và Mark như vậy cũng được.

Lập tức, Tiêu Nham mỉm cười tự giễu.

Nghĩ cái gì vậy chứ, Tiêu Nham. Đó là Hein Burton. Bản thân vĩnh viễn không có biện pháp tiến vào thế giới của đối phương.

Đêm hôm đó, Trung tá Raven ngồi đối mặt với Hein trong phòng ăn của căn cứ ăn bữa tối, thỉnh thoảng có vài người nhìn sang phương hướng của bọn họ.

"Không phải chứ? Trung tá Raven cư nhiên cùng ăn bữa tối với Đại tá Burton? Trung tá Raven không phải luôn nhìn không vừa mắt Đại tá Burton sao?"

Tiêu Nham cũng theo bản năng nhìn qua. Hein vẫn như cũ, tuấn mỹ lại không để cho người lạ đến gần.

"Tôi vẫn cảm thấy kỳ quái, cậu nhóc nghiên cứu sinh kia rốt cục có chỗ nào kỳ lạ khiến cậu phải tự mình khiêng cậu ta trở về."

Hein lại tựa như cái gì cũng không nghe thấy, múc một muỗng canh nóng cho vào trong miệng, khi thoáng nâng ánh mắt lên khiến cho mi mắt hiện lên bóng râm nồng đậm, thậm chí có vài phần cảm giác ôn nhu.

"Cậu ta như một miếng bọt biển vậy, hút lấy hơi nước chung quanh mình, khác biệt một trời một vực với những nghiên cứu sinh sớm đem bản thân nhồi nhét đến tràn đầy khác."

Hein múc một muỗng cơm, không nhanh không chậm nhai nuốt.

Tiêu Nham có chút bội phục lực nhẫn nại của anh, vì cơm của căn cứ là thứ khó ăn nhất mà Tiêu Nham đã ăn từ trước đến nay, hơn nữa lại khó có thể nuốt xuống.

Trung tá Thụy Văn quan sát biểu tình của Hein, phát hiện vô luận mình nói cái gì đối phương cũng sẽ thờ ơ.

"Quên nói cho cậu biết, Tiêu Nham điều khiển phi hành khí tái hiện lại tuyến bay của cậu ngày hôm đó, độ tương tự đạt đến 94%. Đó cũng không phải mô phỏng bằng cách dùng số liệu trong kho của thiết bị đầu cuối, mà là não người tiến hành mệnh lệnh thao tác. Đại não của hai người các cậu cũng thật xứng đôi."

Hein đứng dậy, bưng khay ăn đi về hướng bồn rửa, Trung tá Thụy Văn sờ sờ đuôi lông mày, đối với việc tự mình quyết định của người này rốt cục lộ ra biểu tình phẫn nộ.

Vừa lúc đó, có người đi tới trước mặt Tiêu Nham, "Hey, tôi có thể ngồi chỗ này không?"

Thanh âm dễ nghe mang theo vài phần khàn khàn trầm thấp truyền đến, Tiêu Nham vừa ngẩng đầu lên nhìn, trong đầu không khỏi run lên, đó là một "nữ" cán bộ mặc một thân trang phụ hưu nhàn đầy gợi cảm.

Trong căn cứ này đều là người thuộc quân đội, vưu vật trước mắt có một mái tóc dài gợn sóng màu nâu đỏ xõa bung ra, hai mắt xinh đẹp nhìn Tiêu Nham, khiến trái tim cậu không tự chủ được mà điên cuồng nhảy dựng lên.

"A... Có thể..."

"Trong căn cứ này thật nhàm chán, bất quá cảm ơn cậu khiến tôi cuối cùng cũng tìm được một chút niềm vui." Đôi phương hất hất mái tóc dài, chớp chớp đôi mắt với Tiêu Nham, "Quên nói cho cậu biết, tên của tôi là Maya"

"Maya..." Tiêu Nham đoán đối phương hôm nay hẳn là trong kỳ nghỉ, cho nên không mặc quân trang. Nếu không phải mình mô phỏng khống chế phi hành khí xuất sắc, phỏng chừng một đại mỹ nữ như Maya cho dù là nhìn cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn mình một cái.

Sau khi hoảng hốt, hết thảy mọi việc trở nên bình tĩnh lại, ngoại trừ việc cảm quan của Tiêu Nham trong bất tri bất giác bị hút đi như lọt vào thế giới của Maya, tươi cười của đối phương càng trở nên ái muội mà tràn ngập lực hấp dẫn.

"Chút nữa có rảnh không? Tôi có thể đến phòng của cậu chứ?" Ngón tay của Maya nâng cằm của Tiêu Nham lên, khí tức của "cô" không ngừng xẹt qua đôi môi của Tiêu Nham, có một loại cảm giác nào đó thâm nhập vào đầu óc của cậu, chiếm hữu toàn bộ tư duy của cậu.

"Có thể..."

"Thật tuyệt, tin rằng cậu nhất định sẽ cho tôi một trải nghiệm cực kỳ khó quên."

Maya chồm qua bàn ăn, tựa như một con mèo đêm khêu gợi, cùng Tiêu Nham miệng lưỡi quấn quýt, hết thảy sắp sửa thoát khỏi tầm khống chế, thẳng đến khi một tiếng quát lớn truyền đến.

"Thiếu tá Maya! Anh lại thế nữa rồi!" Là Liv, cô ôm cánh tay đứng ở bên cạnh bàn ăn lạnh lùng nhìn chằm chằm Maya...

Tựa như bị một xô nước lạnh xối lên đầu, Tiêu Nham chợt bừng tỉnh, lúc này mới phát giác Maya vẫn ngồi ngay ngắn trước mặt mình như cũ, một tay chống cằm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!