/4/. Chúc cậu còn sống vui vẻ.
Ngay tại thời điểm cậu tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, Hein lại hung hăng ném cậu xuống đất, nửa người dưới cùng mặt đất chạm nhau, xương cốt đau đến mức sắp vỡ vụn ra. Cậu ôm lấy cổ mình, liều mạng ho khan, nước mắt bão táp tuôn trào.
Bên trai truyền đến thanh âm lưỡi đao sắc bén ma xát với vỏ bọc, lưỡi đao của Hein dọc theo gò má cậu hung hăng cắm xuống mặt đất, nhất thời một trận đau đớn nóng rực nổi lên... Chảy máu rồi.
"Nếu không thể thành công thu được số Uranium này, tôi sẽ xẻ thịt, rút xương của cậu ra."
Mỗi một câu của Hein nói vô cùng rõ ràng, phảng phất như từ chỗ sâu trong địa ngục truyền đến.
Tiêu Nham hít ngược một hơi, ngón tay không ngừng run rẩy, cậu đột nhiên hiểu được, sự tồn tại của người đàn ông này so với tang thi còn đáng sợ hơn nhiều.
"Này! Còn không đứng dậy bộ thật sự muốn chết hả!"
Mark một tay kéo Tiêu Nham lên, quẳng đến phía trước đám hộp kim loại kia, đè thấp thanh âm nhỏ giọng nói, "Nhóc con cậu lá gan thật lớn! Dám hôn sếp của bọn này luôn? Anh ấy chính là nổi danh khiết phích đó!"
Tiêu Nham căn bản là không thể mở miệng nói chuyện.
Trong lòng cậu nghĩ, là bởi vì Hein không đeo mặt nạ hô hấp, nếu anh ta đeo thì mình làm sao mà cọ phải... môi anh ta chứ?
Đương nhiên cậu không muốn thật sự bị Hein rút xương cốt, Thượng úy White cũng bị tình hình vừa rồi dọa cho sợ hãi, hiện tại cũng kịp phản ứng, nhanh chóng đi đến bên cạnh Tiêu Nham hỗ trợ.
Hơn mười phút sau, trang bị cố định đầu tiên được mở ra, Mark lấy Uranium ra khỏi thùng chứa.
Tiêu Nham và Thượng úy White thở ra một hơi, bọn họ dùng phương pháp tương tự lấy toàn bộ Uranium ra. Mark vác toàn bộ Uranium vác lên lưng, mọi người chuẩn bị ra ngoài. Tiêu Nham bắt đầu thấp thỏm, từ đầu tới cuối ánh mắt Hein nhìn cậu đều tràn ngập sát ý, chỉ cần rời khỏi chỗ này đối mặt với tang thi, nói không chừng Hein sẽ để mặc cậu tự sinh tự diệt!
Cho dù trong lòng Tiêu Nham cảm thấy bất đắc dĩ đến cỡ nào, cậu vẫn phải theo Hein rời đi.
Khi Mark hùng hổ đá văng cánh cửa, quả nhiên vô số tang thi đang áp sát trên cửa, Hein rút song đao ra, vài đạo ánh sáng lạnh hiện lên, đầu của đám tang thi ào ào rớt xuống.
Tiêu Nham sải bước qua thi thể dính dấp của chúng nó, một đường phá vòng vây. Liên tục có tang thi vọt tới, Tiêu Nham cơ hồ là ôm đầu tránh trái tránh phải.
Nhiều lần tang thi đã đè bả vai của Tiêu Nham xuống, Hein đều là mắt điếc tai ngơ, may mắn có Mark kéo cậu ra, nếu không cậu cũng không dám tưởng tượng mình sẽ chết thảm thiết như thế nào.
Rốt cục cũng chạy đến bên dưới phi hành khí, Hein khởi động trang bị bên hông, dây thừng mãnh liệt vọt lên trên không kết nối với phi hành khí, anh kéo lấy dây thừng, thoải mái mà trở về cabin.
Tiêu Nham ngây ngẩn cả người... Vậy cậu phải làm thế nào đây? Lúc trước là Hein mang theo cậu nhảy xuống, hiện tại người này mặc kệ mà ném mình ở đây sao?
Mark thở dài, mắt thấy lại có tang thi vọt về phía này, anh một tay túm lấy Thượng úy White, một tay bắt lấy dây thừng, hô lên "Hey! Tân binh! Bắt lấy cánh tay của tôi!"
Tiêu Nham tựa như nhìn thấy rơm rạ cứu mạng, xông đến ôm cứng lấy cánh tay của Mark.
"Vèo" một tiếng, anh ta liền bay lên. Tốc độ bay lên rất nhanh, chỉ cần thoáng thả lỏng một chút, cậu nhất định sẽ ngã xuống thành một đống thịt nát.
Rốt cục cũng về đến cabin, hai tay Tiêu Nham vừa mỏi vừa đau dữ dội, thoát lực mà ngã sấp xuống bên trong cabin, há to mồm thở dốc.
Liv từ khoang điều khiển đẩy cửa ra xem, giúp Tiêu Nham đứng lên, trên mặt là vẻ tươi cười rạng rỡ, "Này! Nghe nói cậu làm một việc mà tất cả mọi người chúng tôi không ai dám làm phải không!"
Cánh tay Tiêu Nham bởi vì dùng sức quá độ mà không nhịn được run rẩy, cậu dựa vào lưng ghế điều chỉnh hô hấp.
Không nghĩ tới việc cậu không cẩn thận hôn phải Hein ngay cả Liv cũng đã nghe nói rồi.
"Tôi cũng không dám làm đâu... Chỉ là trùng hợp mà thôi..."
Nếu có thể, kính nhờ cô đừng nhắc lại sự kiện kia nữa!
"Như vậy à..." Liv ái muội mà nhướng nhướng đuôi lông mày, "Nói không chừng mấy ngày nữa tôi có thể nghe được tin cậu và sếp lăn giường ấy chứ! Phải biết rằng đám gia hỏa nhàm chán ở căn cứ đang lo không có đề tài kìa!"
"Ách... Sao..." Tiêu Nham cảm giác hô hấp của mình không thông thuận lắm, cậu là đàn ông, Hein Burton cũng là đàn ông, lăn mẹ nó giường cái gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!