/46/.
Tầm mắt Tiêu Nham lướt qua bả vai Jane rồi dừng lại trên người Michelle.
Jane nhắm mắt lại thở ra một hơi, trên mặt của anh nhận không ra bất luận cảm xúc bi thống gì, thậm chí cũng không quay đầu lại nhìn về hướng Michelle.
"Cô ấy chết như thế nào?" Trong thanh âm của Jane không chút phập phồng.
"Bởi vì thuốc gia tốc virus X... Virus sản sinh quá nhanh, tiêu hao sinh mệnh của cô ấy." Liv trả lời.
"À." Jane nhẹ giọng đáp lời một tiếng, rũ mi mắt xuống chơi đùa ngân dực trong tay, "Đây là số mệnh của tất cả bộ đội đặc chủng, chẳng qua Michelle tới hơi nhanh một chút. Cô ấy thống khổ không?"
"Cô ấy đi rất nhanh." Liv chỉ có thể trả lời như vậy, về phần Michelle có thống khổ hay không, chỉ có bản thân cô mới biết.
Mark dẫn theo những người còn lại đuổi tới nơi, nhìn thấy thi thể Michelle và biểu tình suy sụp của Tiêu Nham, tiếc hận và thống khổ của bọn họ đều giấu vào bên dưới vẻ bình tĩnh.
Nhiệm vụ này khiến tiểu đội của Hein và Jane tổn hao lên tới ba mươi sáu phần trăm.
"Chuẩn bị rút lui." Hein hạ lệnh.
Tiêu Nham đứng lên, không nói gì, mà là liên kết với phòng điều khiển nơi này, nhất nhất dẹp lại toàn bộ tai họa ngầm có thể xảy ra trên đường rút lui, đóng lại tất cả các kho chứa hàng mẫu. Từ đầu cho đến cuối, cậu không liếc mắt nhìn Hein lấy một cái.
Cho dù Michelle không thuộc tổ của Hein, nhưng trong lòng Tiêu Nham, cô là bởi vì bản thân cậu vô năng mà chết. Nếu cậu có được sức chiến đầu cường hãn, cho dù chỉ là năng lực cơ bản nhất để tự bảo vệ mình, Michelle đã không cần chắn ở trước mặt của cậu, cũng sẽ không bởi vì thuốc gia tốc mà chết. Cậu muốn giấu đi sự vô năng của chính mình, nhưng Hein lại một tia không lọt mà thu hết vào đáy mắt.
Tiêu Nham sợ hãi tiếp xúc với ánh nhìn của Hein, cậu biết mình sẽ trầm trọng đến mức không nâng nổi đầu lên.
Thuộc cấp của Jane ôm lấy Michelle, cả đoàn thuận lời rời khỏi căn cứ của tổ chức Sóng Triều.
Khi bọn họ rời khỏi thông đạo, Jane kéo chặt dây thừng, nhìn về phía Tiêu Nham đang đi đằng sau, cười nhẹ nói: "Tôi mang cậu lên trên."
Vừa lúc đó, một cánh tay ôm lấy Tiêu Nham, lui về phía sau hai bước, trong giây lát đã nhảy vào bóng tối phía trước, cấp tốc bay lên.
Lực độ như vậy Tiêu Nham đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, cậu rốt cục ngẩng đầu, nhìn thấy chính là Hein đang cúi đầu nhìn thẳng vào mình. Người đàn ông này vẫn như cũ không có bất luận tình cảm dao động gì, chẳng qua Tiêu Nham lại cảm thấy bản thân tựa hồ bị ánh mắt của đối phương bao bọc lấy, vì thế hoảng sợ lúc ban đầu biến mất không còn, cậu phát hiện chẳng có thứ gì có thể khiến cậu sợ hãi nữa.
Theo hướng Hein nhìn về phía trước, có thể nhìn thấy Michelle đang nhắm mắt cùng các chiến hữu cùng nhau đi về phía nơi có ánh sáng. Mái tóc cô rốt cục không gì có thể ràng buộc mà rơi xống, mềm mại tản ra tựa như đang hưởng thụ sự vuốt ve của không khí, ánh sáng trên đỉnh đầu càng ngày càng rõ ràng, lưu lại một loại sắc thái nhu thuận ngay trên người cô.
Bọn họ ngồi lên phi hành khí rời đi, Tiêu Nham cách lớp cửa thủy tinh của cabin nhìn về phía huyệt động sâu không thấy đáy kia, tựa như nỗi sợ hãi vô tận của nhân loại.
Nhưng cũng có lẽ càng tiếp cận đến hy vọng vô tận của nhân loại, dẫn đường cho những người còn đang chưa biết phương hướng.
Đầu tiên bọn họ đáp xuống căn cứ số 13 ở gần đó, vì nhiệm vụ tổn thất thật sự quá thảm trọng, cho dù là bộ đội đặc chủng cũng cần phải tu chỉnh lại. Tiêu Nham được phân vào một căn phòng ở tạm thời.
Khi cán bộ quân nhu rời đi, toàn bộ không gian yên tĩnh trở lại.
Tiêu Nham cảm thấy mệt chết đi được, nhưng cố tình cậu không muốn ngủ, cũng không muốn đi tắm, không muốn ăn uống, thậm chí còn không muốn hô hấp.
Thiết bị liên lạc đeo trên tay liên tục run lên, lóe sáng từng đợt, cậu biết ngoại trừ Casey có lẽ chẳng có ai quan tâm mình, nhưng Tiêu Nham thật sự không có khí lực nói bất luận cái gì.
Tiêu Nham chỉ muốn hết thảy đều dừng lại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đêm khuya dần kéo đến.
Cậu vẫn như cũ chết lặng ngồi đó, thẳng đến khi thanh âm cửa mở ra vang lên. Cậu thậm chí không muốn giương mắt nhìn rốt cục là ai.
Đối phương kéo một cái ghế qua, ngồi ngay ngắn trước mặt Tiêu Nham, hai chân thon dài được bao bọc bởi chế phục tác chiến, trong an tĩnh lại mười phần lực lượng.
Tiêu Nham lúc này mới ý thức được đối phương không phải là cán bộ quân nhu cũng không phải cán bộ liên lạc, ánh mắt của cậu theo đôi chân thon dài của đối phương hướng lên trên, dừng lại trên khuôn mặt tinh xảo lại giàu chiều sâu kia.
Mái tóc màu vàng kim của Hein khiến cho nét tuấn mỹ của anh đạt đến cực hạn, đôi mắt lam sắc băng lãnh khiến Tiêu Nham sinh ra một loại ảo giác, tựa như cậu là một cánh buồm rách nát đang lênh đênh giữa đại dương mênh mông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!