Chương 45: (Vô Đề)

/44/.

"Jane Wallace." Thanh âm của Hein lần thứ hai đè thấp xuống, trong không khí có thứ sóng ngầm mãnh liệt nào đó trào dâng, khiến Tiêu Nham đang bị kẹp giữa hai người bọn họ sắp không thở nổi.

"Cậu ấy là kỹ thuật binh duy nhất, tiểu đội của tôi và anh đều có quyền cần sự hỗ trợ kỹ thuật." Jane cười khẽ, ngón tay hướng về phía trước, nhẹ siết lấy cổ Tiêu Nham, "Hoặc là tôi bóp chết cậu ấy, như vậy chúng ta liền công bằng."

Mark và Liv rút đao trên lưng ra, đi đến trước mặt Jane, không khí càng thêm khẩn trương.

Tiêu Nham nuốt nước bọt, cậu có thể cảm giác được lực độ trên ngón tay của Jane, kẻ điên này không phải đang nói giỡn. Cậu chỉ là một kỹ thuật binh mà thôi! Đừng làm cho nghiêm trọng như thế chứ!

Michelle đứng bên cạnh Jane cư nhiên không có chút ý tứ khuyên can nào, ngược lại còn bước ra chắn trước mặt Jane, rất có ý tứ giao tranh với Liv và Mark.

Hein trầm mặc, Tiêu Nham cảm giác được trong mắt anh có một loại sát ý thật sâu, tựa như xuyên thấu qua thân thể cậu nghiền nát Jane Wallace thành từng mảnh.

Oh My God! Hiện tại không phải đang chấp hành một nhiệm vụ cực độ nguy hiểm hay sao? Bọn họ có thể còn sống rời khỏi căn cứ này hay không cũng là vấn đề rồi! Cậu đi theo ai cũng trở thành gánh nặng mà! Cũng không thể đề cao xác suất thành công nhiệm vụ có được không!

Trên thiết bị đầu cuối của Tiêu Nham biểu hiện, có mấy người của tổ chức Sóng Triều đang hướng về phía bọn họ!

"Liv, Mark, chúng ta tiếp tục."

Hein bỗng nhiên xoay người, dẫn theo nhóm của mình tiếp tục đi về phía trước, tiến nhập thông đạo bên trái.

Tiêu Nham ngây ngẩn cả người, nói không rõ là bởi vì Hein buông tha quá thoải mái hay là hành động nhượng bộ dứt khoát như vậy căn bản không phù hợp tính cách của Hein.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, Jane buông Tiêu Nham ra, nhân tiện nhéo nhéo gò má cậu, "Thế nào, dọa sợ cậu sao?"

Tiêu Nham cau mày nhìn anh một cái, người này cười đến tựa như vừa rồi cái gì cũng không xảy ra, cơn giận dữ trào lên, nhưng lúc này không phải là thời điểm phát hỏa, đối mặt với tên điên này cậu cũng không có năng lực phát hỏa.

"Đi tôi, Thiếu tá Michelle." Tiêu Nham không nói thêm câu nào, chuyển hướng về thông đạo phía bên phải.

Lúc này, Mark đi theo Hein tiếp tục hành động lại đang nghẹn vì tức giận, đè thấp thanh âm nói: "Sếp, vì sao lại giao tân binh cho Jane Wallace? Tên kia nhất định sẽ không bảo vệ tốt cậu ấy! Jane Wallace chỉ muốn tranh đoạt với chúng ta mà thôi!"

Ở trong lòng Mark, lần đầu tiên phi hành khí của Tiêu Nham gặp rủi ro, người cứu cậu chính là bọn họ, sau đó cũng đi theo bọn họ chấp hành nhiệm vụ, bất kể xảy ra chuyện gì, Tiêu Nham đương nhiên là kỹ thuật binh của bọn họ.

Hein không nói tiếng nào, Liv lại khẽ hừ một tiếng đáp: "Nếu lúc ấy sếp thật sự cùng tên điên kia tranh chấp, anh cho rằng lời anh ta nói sẽ bẻ gãy cổ Tiêu Nham là đùa giỡn hay sao?"

Mark trầm mặc.

"Dù sao... Nếu Jane Wallace khiến cậu ấy xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi cũng sẽ là người cắt đầu tên điên đó xuống."

Liv nhìn bóng dáng Hein, cô có thể tinh tường cảm giác được quanh thân anh lan tràn khí tức lạnh lẽo tàn nhẫn, thậm chí áp bách đến mức cô không thở nổi, cô thật không rõ tên ngốc Mark này sao một chút cũng không cảm thụ được, còn ở đó lốp ba lốp bốp nói nửa ngày, vì thế cô lạnh lùng nói: "Mark, cắt đầu của Jane Wallace, anh có bao nhiêu tài năng mới có thể làm được?"

...

Khi Tiêu Nham cùng tiểu đội của Jane lặng yên đi qua thông đạo, tiến vào một nơi có hình vòm, theo bản năng ngẩng đầu lên, Jane bỗng nhiên một tay kéo Tiêu Nham ra phía sau, vài tên sát thủ từ trên cao nhảy xuống, lưỡi đao sắc bén loang loáng. Michelle miễn cưỡng ngăn cản lại, đội viên khác cùng vài tên sát thủ bắt đầu giao chiến. Jane lại không có ý xuất thủ, mà là từ bước một lui về phía sau, sau lưng Tiêu Nham bị anh áp vào tường, mà Jane lại không có chút ý tứ dừng lại nào, tiếp tục dùng sức đè vào mặt tường, lưng Tiêu Nham dán chặt vào tường, lồng ngực lại dán vào phía sau lưng Jane, cũng sắp bị đè đến không thể hô hấp. Cậu không thể không dùng sức mà đập vào bả vai Jane, cậu biết người này chính là cố ý!

Thanh âm lưỡi đao chạm nhau mỗi thời mỗi khắc đều như cắt vào trái tim, mà Jane lại ngoảnh mặt làm ngơ.

"Cậu đang cáu kỉnh với tôi sao? Tiêu Nham." Trong thanh âm của người này cư nhiên còn mang theo ý cười thản nhiên.

Vừa lúc đó, một tên sát thủ nhắm ngay hướng Jane, Tiêu Nham cho rằng người này cuối cùng phải ra tay, anh lại chỉ càng thêm dùng sức áp về phía sau, xương ngực Tiêu Nham thiếu chút nữa bị ép đến vỡ ra, đến khắc cuối cùng, Jane rút ra từ bên hông một khẩu súng, khi lưỡi đao của đối phương cách đầu anh không đến một tấc Anh (2,54cm), viên đạn đã xuyên thấu qua đầu tên sát thủ, trước khi óc hắn bị vỡ toang ra, Jane đã một cước đạp hắn văng ra ngoài, năng lực phản ứng của anh cực nhanh, quả thật là nằm ngoài phạm trù nhân loại. Mỗi một khẩu súng chỉ có ba viên đạn truy tung, Tiêu Nham không ngờ Jane cư nhiên cứ như vậy dùng mất một viên, thật sự là lãng phí đến kiêu ngạo!

"Tiêu Nham, cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi." Jane nâng một chân lên, gót chân cọ vào đầu gối của Tiêu Nham, rõ ràng là động tác khiêu khích, nhưng trong mắt Tiêu Nham lại là nguy hiểm mười phần.

"Không..." Tiêu Nham dùng toàn bộ khí lực mới có thể thốt ra lời.

"Không có cái gì?" Thanh âm nhẹ nhàng của Jane thật sự rất thiếu đánh.

"Tôi... Không có cáu kỉnh với anh..." Tiêu Nham cảm thấy bản thân thật sự không có cốt khí, chỉ là cậu cũng nhìn không ra loại đồ vật như cốt khí này có chỗ tốt nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!