/42/.
Nghiêm khắc mà nói, bộ đội đặc chủng chính là đội quân có sức chiến đấu cực mạnh, thân phận bậc nhất trong lược lượng bội đội tác chiến của quân bộ, không phải mỗi một quân nhân trong lực lượng bộ đội tác chiến đều tiếp nhận virus X, mà Thiếu tướng Gordon lại xuất thân từ bộ đội vũ trang, tự thân ông cũng chưa tiếp nhận virus X. Khi nhóm bộ đội đặc chủng xuất sinh nhập tử bên ngoài Shire, mà Thiếu tướng Gordon lại có thể ngồi vững vàng trên bàn công tác ra mệnh lệnh, bản thân ông nhất định có chỗ hơn người.
"Tôi tới đây, không phải vì giải quyết sự nhàm chán của ngài. Tôi chỉ muốn hỏi, các người rốt cục đang muốn bày trò gì? Tiêu Nham vào lúc này hợp thành virus X—? Các người là đang dùng cậu ấy làm mồi muốn dẫn dụ gián điệp đang ẩn nấp ở Shire sao?" Jane híp mắt, cảm giác áp bách trong mắt khiến Thiếu tướng Gordon thoáng thu lại ý cười.
Tiêu Nham lúc này mới hiểu được vì cái gì dạo gần đây mình lại sống chẳng được yên bình như vậy! Vì cái gì cậu bất quá chỉ là một nghiên cứu sinh loại B lại được quân bộ phái một cao thủ như Jane Wallace đến giám thị, bởi vì cậu là con mồi, mà Jane là thợ săn.
"Không cần tức giận như vậy, ít nhất chúng ta thu hoạch được khá nhiều. Ví dụ như... vẫn luôn đi theo cậu làm thuộc hạ tận hai năm, cư nhiên là thành viên của tổ chức Sóng Triều, trong bộ Giao thông, bộ Quân chính thậm chí bộ đội tra tấn cũng không thể né tránh bị tổ chức Sóng Triều đưa người vào, bao gồm cả viện khoa học trung ương nơi Tiêu Nham nghiên cứu cũng không thoát." Ánh mắt Thiếu tướng Gordon lướt qua bả vai Jane, nhìn về phía Tiêu Nham, "Không ngờ cậu cũng tới đây, Tiêu Nham.
Cậu có gì cần báo cáo với tôi sao?"
Tiêu Nham thu hồi toàn bộ biểu tình, đi đến tước mặt Thiếu tướng Gordon thực hiện một nghi thức chào đúng chuẩn quân đội.
"Báo cáo Thiếu tướng! Có!"
"A? Cái gì?" Thiếu tướng Gordon thú vị hỏi lại.
"Ngài thật là một tên hỗn đãn từ đầu đến chân!" Biểu tình Tiêu Nham thập phần nghiêm túc, gằn từng tiếng rành mạch nói.
"Ha ha ha!" Thiếu tướng Gordon bật cười, vỗ vỗ bả vai Tiêu Nham, "Đừng như vậy, chủ ý này là do Trung tướng Hervieu của viện khoa học trung ương nghĩ ra. Huống hồ, Tiêu Nham cậu quả thật có giá trị để tổ chức Sóng Triều đuổi giết, quân bộ đã nâng cấp bậc an toàn của cậu lên đến mức S."
Jane nhướng mày, "Có ý gì?"
"Tiêu Nham, hạng mục nghiên cứu của cậu kỳ thật đã tiếp cận mức hoàn thành, nếu cậu thành công sẽ hợp thành một loại virus kiểu mới, đúng không?"
Tiêu Nham nuốt xuống một ngụm nước bọt, "Không ngờ Thiếu tướng cũng biết hạng mục nghiên cứu của tôi."
"Đương nhiên, là tinh anh trong bộ đội tác chiến, chúng tôi phải chú ý loại virus này, nó sẽ khiến cho chiến sĩ của chúng ta có thể ẩn thân trước mặt tang thi."
Không sai, Tiêu Nham tìm được trong chuỗi gien liên kết của virus Comet một đoạn mã hóa bị toàn bộ những nghiên cứu viên khác xem nhẹ, đoạn mã hóa này đối với thân thể con người không tạo thành bất cứ tổn thương gì, nhưng đây lại là đoạn gien dấu hiệu trong chuỗi gien phức tạp của virus Comet, một khi nhiễm virus mang theo đoạn mã hóa này, virus Comet sẽ nghĩ lầm rằng đó là bản thể của mình, do đó từ bỏ công kích.
Nói một cách đơn giản, một khi binh lính tiêm loại virus mang theo đoạn gien này vào, lúc đối mặt với tang thi, tang thi sẽ tự động xếp bọn họ vào đồng loại của mình mà mất đi dục vọng công kích.
"Cho dù tìm được đoạn gien, cũng phải phối hợp được với virus thích hợp mới có thể áp dụng đối với nhân thể chứ! Tôi căn bản chưa có thành phẩm cũng chưa từng thực nghiệm trên cơ thể người! Tổ chức Sóng Triều sao có thể..."
"Bởi vì trong số trợ thủ của Casey có thành viên của Sóng Triều, hắn đưa hết thảy tư liệu về cậu truyền về cho Sóng Triều. Trong mắt bọn họ, khoảng cách cậu đạt tới thành công đơn giản tựa như Thượng đế thổi một hơi vậy." Thiếu tướng Gordon đặt tay lên vai Tiêu Nham, "Cậu có biết tổ chức Sóng Triều vì sao lại công kích phi hành khí dùng để nghiên cứu không?"
"Vì sao?" Tiêu Nham ẩn ẩn cảm giác đáp án này tuyệt không phải là thứ mình muốn nghe.
Thiếu tướng Gordon nhìn về phía Jane, tất cả biểu tình tựa như mặt biển trầm tĩnh, Jane chậm rãi mở miệng nói: "Bởi vì tổ chức Sóng Triều nghiên cứu ra một loại kỹ thuật sinh học, bọn họ lấy đi đại não của nhân viên nghiên cứu, liên kết đại não này với thiết bị đầu cuối, cưỡng chế đại não vận hành tư duy, thẳng đến khi chúng không còn sức sống liền bị vứt bỏ."
Tiêu Nham hít ngược một hơi, "Tôi và loại kỹ thuật này có quan hệ gì chứ?"
"Tiêu Nham, cậu biết tốc độ đại não mình liên kết với thiết bị đầu cuối là bao nhiêu không?"
Tiêu Nham lắc lắc đầu.
"Ba triệu tỷ." Đáp án này không chỉ khiến Tiêu Nham ngây ngốc, mà ngay cả Jane Wallace cũng chợt lóe lên kinh ngạc.
"Tiêu Nham, hóa ra cậu lại là nhân vật lợi hại như vậy." Jane đè đè huyệt Thái Dương, khóe miệng hiện lên nụ cười, "Cho rằng cậu là một nghiên cứu sinh tân binh đơn thuần đáng yêu là sơ sẩy của tôi."
Đơn thuần đáng yêu? Tiêu Nham nhịn không được vẻ mặt đầy hắc tuyến. Jane Wallace có thể sử dụng thái độ cùng ngôn ngữ bình thường mà đối đãi với cậu, Tiêu Nham sẽ cảm thấy thế giới thật tốt đẹp.
"Đại não của cậu, đã trở thành mục tiêu của bọn họ." Thiếu tướng Gordon nhìn Tiêu Nham, nói vô cùng nghiêm túc.
Một câu kia, nháy mắt khiến Tiêu Nham suy sụp.
Cậu nghĩ tới những nghiên cứu sinh cùng khóa không muốn rời khỏi phi hành khí khi đó, có lẽ bọn họ không chỉ bị sát hại, đại não của bọn họ cũng bị lấy đi rồi. Theo bản năng, Tiêu Nham sờ sơ sau gáy mình... Cậu khó có thể tưởng tượng nếu có một ngày đại não của mình cũng bị lấy ra là loại cảnh tượng như thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!