Chương 32: (Vô Đề)

/31/.

"Đi thôi! Tên nhóc cậu dậy muộn, không có thời gian cho cậu ăn điểm tâm đâu!"

"... Vì sao tôi phải dậy chứ?" Vẻ mặt Tiêu Nham mờ mịt, cậu chỉ là một nghiên cứu sinh đang chờ lệnh, hẳn là nên ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh mới đúng!

"Chúng ta phải ra bên ngoài căn cứ quan sát tình huống!"

"... Chuyện này đâu có liên quan gì đến tôi?" Trong lòng Tiêu Nham đột nhiên dâng lên dự cảm điềm xấu.

"Cậu không biết điều lệ hành động tại căn cứ của quân bộ hay sao? Mỗi một tiểu đội bộ đội đặc nhiệm khi chấp hành nhiệm vụ đều phải có kỹ thuật binh đi cùng." Mark một bộ biểu tình "chẳng lẽ cậu sống ở ngoài vũ trụ hay sao".

"... Tôi không phải là kỹ thuật bình, tôi là quân dự bị." Tiêu Nham biết mình và bọn Mark đã từng ra ngoài làm nhiệm vụ, trong mắt Mark, bản thân và nhóm bộ đội bọn họ xem như có chút ăn ý nho nhỏ. Nhưng mấy ngày nay Tiêu Nham đã biết, một binh lính nếu đảm đương công việc nằm ngoài phạm vi năng lực có thể của mình, rất có thể sẽ liên lụy toàn bộ đoàn đội.

"Khoảng 7 điều thứ 32 Pháp lệnh quân dự bị, dưới tình huống khẩn cấp đồng thời thiếu khuyết nhân viên phụ trách, binh lính quân dự bị phải gánh vác chức trách của binh sĩ chính thức, tiếp thu nhiệm vụ, chấp hành quân lệnh." Liv đi đến trước mặt Tiêu Nham, nhéo nhéo gò má cậu.

"Nếu là tình huống khẩn cấp, mọi người càng không nên lựa chọn tôi!" Tiêu Nham vô cùng nghiêm túc nhìn Liv.

"Bây giờ là tính huống "thiếu khuyết nhân viên phụ trách"." Liv thoải mái xách Tiêu Nham ra khỏi túi ngủ, nhét một cái ba lô dành cho kỹ thuật binh vào trong ngực cậu, "Đừng khẩn trương như thế, chúng ta chỉ là đi tuần bình thường mà thôi. Mặt khác, cũng phải tin tưởng bản thân chứ, cậu so với những tên kỹ thuật binh không có quân hàm kia hữu dụng hơn nhiều!"

"Thật sự?" Tiêu Nham chưa bao giờ nghĩ, trong lòng nhóm bộ đội đặc chủng này mình lại có địa vị cao như vậy.

"Đi thôi." Hein thoáng nâng cằm, mọi người đi theo anh rời khỏi phòng nghỉ.

Vì tiết kiệm thời gian, Mark kẹp chặt Tiêu Nham dưới cánh tay, vẻ mặt hưng trí bừng bừng bước nhanh theo phía sau Hein.

Trong lòng Tiêu Nham hò hét: Không cần đối với tôi như vậy, sẽ nôn ra đó có hiểu hay không!

Lên phi hành khí, Tiêu Nham cúi đầu một câu cũng không nói, chỉnh lý thiết bị trong balô của mình, cậu phải làm quen với hết thảy những thứ này. Nếu trong quá trình tuần tra thật sự gặp phải người của tổ chức Sóng Triều, cậu phải biết bản thân có thể phác huy tác dụng gì.

Ngồi phía đối diện Tiêu Nham chính là Liv, cô dùng mũi chân đá đá đầu gối Tiêu Nham.

"Này! Cậu làm sao vậy, không nói câu nào?"

"Tôi biết rồi! Ngày hôm qua tôi thấy cậu ta cùng một nữ nghiên cứu sinh rất xinh đẹp ở cùng một chỗ! Nhất định là muốn cua con người ta nhưng mà bị cự tuyệt chứ gì!" Mark một bộ biểu tình vui sướng khi người gặp họa.

Tiêu Nham giật giật khóe môi không nói lời nào, anh chàng Mark này khó được lúc nhạy cảm thế này.

"Hả? Không phải chứ, cậu thật sự bị cự tuyệt sao? Lúc cậu mê man bất tỉnh, cô gái đó luôn bên cạnh chiếu cố cậu, hẳn là có ý tứ với cậu mới đúng chứ!"

"Cô ấy có bạn trai rồi."

"Bạn trai? Bạn trai gì? Còn lợi hại hơn cậu sao?" Mark nhìn Tiêu Nham, lộ ra biểu tình đồng tình.

"Thiếu tá cục quân kỹ." Tiêu Nham không nói gì nữa.

Liv và Mark liếc mắt nhìn nhau, không nói gì nữa.

Trong cabin một mảnh an tĩnh. Mà bụng Tiêu Nham lại vang lên thanh âm "ùng ục", chọc cho Mark ha ha cười phá lên.

"Chưa ăn sáng nên đói bụng phải không!" Mark mộ bộ biểu tình người tốt, đem túi bánh bích quy đưa đến trước mặt Tiêu Nham.

"... Không cần đâu..."

Bánh bích quy gì đó... Hay là thôi đi... Cậu tình nguyện chịu đói.

Bọn họ đang bay qua một khu nham thạch khô nứt, từng tòa núi nham thạch bị mưa gió quanh năm bào mòn vẫn sừng sững tựa như đang chống đỡ một mảnh trời đất nơi này.

Tiêu Nham dựa vào cửa sổ, tầm mắt kéo dài đến chân trời phía xa xôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!