Chương 15: (Vô Đề)

/14/. Đầu lưỡi của Hein.

Trái tim Tiêu Nham căng thẳng, là Hein Burton!

Cậu đè xuống cái nút, khoang an toàn vừa mở ra, trong nháy mắt cậu đã bị người ta khiêng lên vai.

"A ——" Tiêu Nham mới vừa há mồm la lên, dạ dày bị bả vai của Hein đụng vào thiếu chút nữa nôn ra. Chẳng lẽ ngoại trừ khiêng trên vai sẽ không còn tư thế nào khác sao?

Chân sau của Hein giẫm trên cửa khoang an toàn, nhảy bật lên. Đầu ngón tay của một tang thi xẹt qua tóc mai Tiêu Nham, vô số tang thi lập tức đuổi theo.

Lúc này Tiêu Nham mới phát giác mình rơi xuống một nơi rất giống nông trường, mơ hồ còn có thể nhìn thấy hàng rào của nông trường bị mưa gió làm mục nát, đồng cỏ xanh um tươi tốt, nhưng đã sớm không có bóng dáng của gia súc, mây trắng trên bầu trời chậm rãi bay lưu lại bóng đổ thật lớn trên mảnh đồng cỏ xanh lá này.

Vừa lúc đó, hai tang thi Level 1 đuổi sát theo họ, chúng nó cao lớn, nhưng hành động cũng không vụng về, hai chân dài mà hữu lực nhanh chóng đuổi theo, nước bọt sền sệt không ngừng rơi xuống từ đầu lưỡi rung động, ghê tởm đến cực điểm, mà Tiêu Nham chính là thức ăn mà chúng nó thiết tha mơ ước.

Bỗng dưng, Tiêu Nham bị ném xuống đất, trong nháy mắt khi cánh tay của cậu chống trên mặt đất, đá vụn bén nhọn cắt sâu vào da thịt cậu. Tiêu Nham không có thời gian kêu đau, mà Hein ở trước mặt đã ném thùng chứa đầu lâu của Manson về hướng Tiêu Nham, cậu bị đập trúng đến choáng váng đầu óc. Mà Hein không chút do dự xoay người, mấy cái "Ngân dực" đã bay ra ngoài, cắt đứt thân thể của hai tang thi Level 1 kia, trong đó một tên mất đi chân trái, trong nháy mắt ngã xuống đã bị lưỡi đao sắc bén của Hein chém đứt đầu, một tên khác bị chém đứt cánh tay phải, da thịt vẫn còn dính lại, đang tự động chữa lành.

Khổ người của nó rất lớn, đi đến trước mặt Hein cơ hồ che khuất toàn bộ ánh nắng.

Hein mãnh liệt giẫm một cước trên bụng nó, sau đó nhảy vọt lên, Tiêu Nham không nhìn rõ chiêu thức của anh, chỉ biết là tang thi kia còn chưa kịp chữa lành hoàn toàn tay phải bị chặt đứt, đầu gối của anh đã đập nát cằm của nó, ngay khi tang thi lảo đảo lui về phía sau, Hein lại mãnh liệt nâng chân trái lên, cư nhiên đá tung tên tang thi tuyệt đối vượt qua 150kg lên khỏi mặt đất, ngay trong nháy mắt nó mất đi thăng bằng, lưỡi dao của Hein xẹt qua, anh xoay người đi về hướng Tiêu Nham đang ngã ngồi trên mặt đất, tên tang thi to lớn ở phía sau ầm ầm ngã xuống.

"Đứng lên."

Ánh mắt của anh thật lạnh, Tiêu Nham theo bản năng đình chỉ hô hấp, nhanh chóng đứng lên, lúc này mới phát giác chân mình truyền đến một trận cảm giác đau đớn, cậu biết đó không phải là trật khơp, mà rất có thể là đã gãy xương. Nhưng cậu chỉ có thể chịu đựng, nếu bị Hein phát hiện cậu bị thương, không biết đối phương có thể cảm thấy cậu là một trói buộc mà ném cậu đi hay không.

Cậu chỉ có thể bước nhanh theo phía sau Hein, vô luận đau đớn cỡ nào cậu vẫn bức bách bản thân không thể biểu hiện ra ngoài, mà thùng chứa lại rất nặng, cậu chỉ có thể dùng hai tay xách theo.

Vì sao chỉ có Hein tìm được cậu, những người khác đâu?

Chẳng lẽ bọn họ đều chết rồi? Mark thì sao? Còn Liv nữa...

Bọn họ bị ba phi hành khí của tổ chức Sóng Triều bao vây tấn công, đây có nghĩa là kẻ địch của bọn họ không chỉ có tang thi, mà còn bao gồm của sát thủ của tổ chức Sóng Triều.

Lức này, Hein giơ cổ tay lên đặt ở bên môi, ra mệnh lệnh vào thiết bị liên lạc, "Tôi đã tìm được Tiêu Nham, chúng ta tập hợp ở chỗ cũ."

Nghe đến đó, Tiêu Nham rốt cục yên tâm trở lại, ít nhất bọn họ không phải là người duy nhất còn sống sót.

Không nhìn rõ một cái hố dưới mặt cỏ, Tiêu Nham mất cân bằng ngã sấp xuống, cằm bị thương, còn cắn trúng đầu lưỡi của mình, mùi máu tươi lan tràn trong khoang miệng.

Con mẹ nó xui xẻo! Rất xui xẻo!

Tuy rằng một người đàn ông trưởng thành chảy nước mắt gì đó thật sự rất xấu hổ, nhưng Tiêu Nham thật sự rất muốn khóc lớn một phen.

Cậu giãy dụa muốn đứng lên, nhưng cảm giác đau đớn từ mắt cá chân bị thương tăng lên gấp bội, dũng mãnh xông vào trong óc cậu, hiện tại ngay cả huyệt Thái Dương cũng đau theo, xuyên qua khe hở của lá cỏ có thể nhìn thấy cước bộ càng chạy càng xa của Hein, mà cách đó không xa lại có mấy tên tang thi đang chạy về hướng Tiêu Nham.

Được rồi... Chúng mày ăn tao đi... Dù sao cuối cùng kết cục của mọi người đều là chết mà.

Tiêu Nham cam chịu trở người lại, lá cỏ theo gió nhè nhè thổi phất qua chóp mũi cậu, trên đầu là một mảnh trời xanh thẳm, so với bầu trời nhân tạo lợi dụng hình chiếu không gian ba chiều của Shire càng có vẻ rộng lớn mà trong suốt hơn. Tiêu Nham nhắm hai mắt lại, cảm giác ánh sáng mặt trời hình như bị che lại... Có lẽ là đám tang thi kia đến rồi.

Tim cậu đập rất nhanh, trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh Manson bị đám tang thi xé xác, cậu có chút hối hận, biết như vậy thì dù có liều chết cũng phải đuổi theo Hein Burton! Dù sao ngồi trên xích đu ôm một con mèo làm biếng ngủ đến chết và bị tang thi xé thành từng mảnh là hai việc hoàn toàn khác nhau!

"Cậu muốn ngủ tới khi nào."

Tiêu Nham mở mắt ra, một mảnh lam sắc sâu thẳm trong đôi mắt của đối phương phảng phất như thủy triều từ phía chân trời tuôn trào xuống.

Hein hạ thấp đầu gối nửa quỳ trước mặt Tiêu Nham, ngũ quan tuấn mỹ tựa như muốn lưu lại dấu vết trong không khí hư vô.

Tiêu Nham dùng dư quang khóe mắt có thể nhìn thấy mấy tên tang thi kia té trên mặt đất, đã bị đối phương giải quyết.

"... Tôi không đứng lên nổi, Đại tá. Không bằng anh mang theo đầu của Manson đi đi, thống khoái cho tôi một đao... Tôi muốn ngủ mãi không tỉnh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!